Bát Gia Tái Thế

Chương 921




Chương 921

“Được, tôi sẽ chờ xem”.

Ức Thư Huyên thực sự có hứng thú với Huyết Lãnh, rất mong đợi thành tích đấu võ lần này của hắn.

Huyết Lãnh cười khẩy một tiếng, không nói nhiều mà nhảy dựng lên, giống như thiên thần giáng thế, trực tiếp nhảy lên sàn đấu võ cao năm mét, dưới chân, gạch đá giống như mạng nhện bị bước chân giẫm nát, cực kỳ chấn động.

Nhảy lên sàn đấu võ, hắn một tay cầm chuôi Thái Đao, tay kia đút vào túi quần, khí thế mạnh mẽ không chút che giấu hay kiềm chế, một luồng linh lực ào ạt bá đạo bao quanh cơ thể hắn, gợn sóng lan ra tứ phía mạnh mẽ không gì sánh được. Đồng thời, khóe miệng hắn lộ ra một ý cười lãnh khốc, đột ngột nói: “Tôi, Huyết Lãnh, không muốn ra tay với đám rác rưởi các người, càng không có hứng thú ra tay, mười vị trí lần này, tôi muốn…”

Liếc nhìn Cổ Thông Thiên và số người đứng bên cạnh Cổ Lâm, hắn tiếp tục nói: “Tám vị trí!”

“Còn lại, các người cứ tùy ý”.

“Nếu như con sâu cái kiến nào không phục, có thể lên đây chiến đấu”.

Khi Huyết Lãnh phát ra từng câu từng chữ, linh lực, uy áp, khí thế đã lan ra khắp trong đám đông. Nhiều người không thể chịu nổi khí thế mạnh mẽ này, hô hấp trở nên khó khăn, không ngừng lùi về sau.

Chỉ có Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã và những thủ lĩnh khác trong gia tộc lánh đời là có thể cầm cự được, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn cảm nhận được khí thế cường mạnh của Huyết Lãnh.

Huyết Lãnh thực sự là quá ngông cuồng. Trước hàng trăm ngàn người, trực tiếp gọi những thí sinh còn lại là “rác rưởi” và “con sâu cái kiến”. Dù là ánh mắt hay giọng điệu, hoàn toàn là vẻ kiêu ngạo cùng với thái độ coi thường người khác.

Nhưng cho dù như vậy, không ai có thể phản bác, thực lực của hắn quá rõ ràng, ngông cuồng thì đã sao? Kiêu ngạo thì thế nào?

Mười vị trí lại muốn đến tám, ngông cuồng thì có ngông cuồng đó nhưng có ai dám nói lời nào?

Ai dám khiêu chiến hắn, như vậy với tự tìm đường chết có gì khác biệt?

Ngay cả Trần Nguyên Bình cũng không thể từ chối yêu cầu này, ông ta chỉ có thể mừng vì Huyết Lãnh không chiếm trọn hết mười vị trí, còn để lại một chút chỗ trống.

“Mạnh quá…”, cảm nhận được khí tức xung quanh, Lý Tử Tinh hoàn toàn sững sờ, ở học viện Vô Song hắn ta cũng được xem là không tệ, nhưng so với Huyết Lãnh, vậy mà lại không là cái gì cả!

Hắn ta đứng rất gần sàn đấu võ, ngồi ở hàng đầu tiên, luồng linh lực đó sắc bén như dao cứa vào cổ hắn ta, có thể giết chết hắn ta bất cứ lúc nào!

Ức Thư Huyên kinh hãi, đồng thời cũng cảm nhận được khí tức cuồng dã bá đạo tràn ngập trong không khí.

Huyết Lãnh này có vẻ hơi quá tự cao và coi thường người khác.

Có điều trong thế giới của võ giả, việc đo lường giá trị con người, gì mà phẩm hạnh đạo đức, tất cả đều là giả dối, mọi thứ cần phải dùng sức mạnh để tranh giành.

Nếu như thực lực yếu kém thì cho dù những lời bạn nói đều là chân lý cũng không có ai chịu nghe.

Còn người có thực lực mạnh mẽ thì đánh cái rắm cũng thấy thơm.

Kẻ mạnh được tôn trọng, rất thực tế.

“Thư Huyên, tuy rằng Huyết Lãnh có chút kiêu ngạo, nhưng tính cách này tuyệt đối không sao cả, người có thực lực vốn dĩ nên như thế”, Trần Nguyên Bình lo Ức Thư Huyên sẽ chán ghét, vì vậy ông ta lấy cớ cho Huyết Lãnh và giải thích.

“Vâng, con biết”, đôi mắt của Ức Thư Huyên vẫn luôn khóa chặt trên người Huyết Lãnh, tuy hắn có chút ngông cuồng, nhưng đối với hắn trong đáy mắt của cô ta vẫn có chút gì đó gọi là tán thưởng.

Trên sàn đấu võ, Huyết Lãnh liếc nhìn Ức Thư Huyên, trong lòng vô cùng đắc ý.