Bát Gia Tái Thế

Chương 861




Chương 861

Bàn tay cách Trần Đức ngày càng gần, tốc độ nhanh đến mức để lại một loạt tàn ảnh đáng sợ trên không trung, hoàn toàn bao phủ Trần Đức.

Đến giờ phút này, Trần Đức vẫn không hề cử động!

Tất cả mọi người cảm thấy Trần Đức sắp chết, dù sao với khoảnh cách gần như vậy thì sẽ chẳng ai chống lại nổi. Cho dù là Lục Phong, cũng không thể đỡ nổi.

Một đao kia đủ để vượt cấp giết người, dù là võ giả Linh Căn kỳ đỉnh phong cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!

Nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Trần Đức lại bỗng dưng nở một nụ cười tươi rói: “Xin lỗi chứ tôi nói thẳng nhé, một chiêu này và bản thân ông cũng chỉ là loại rác rưởi thôi”.

“Tiện thể, tôi còn định nói cho ông biết là…”

“Ở trước mặt ông, tôi… chính là vô địch!”

Tuy thực lực của lão ta cũng mạnh, nhưng lại không bằng Thành Kỳ Võ. Ở mặt tư chất võ đạo thì Thành Kỳ Võ tuyệt đối là người đứng đầu ở nhà họ Thành.

Hai từ vô địch vừa được Trần Đức nói ra khỏi miệng thì anh cũng hành động. Khi một đao kia chỉ còn cách mình 0.001mm, rốt cuộc anh cũng giơ một tay lên.

Chỉ thấy, chưa đến 0.5 giây thì tay anh đã nắm lấy bàn tay đang bổ tới của Thành Khuê Phong.

Thoáng chốc, cánh tay kéo theo vô vàn sức mạnh của Thành Khuê Phong lập tức khựng lại!

Khoảnh khắc ấy, do quán tính quá lớn nên cả cơ thể Thành Khuê Phong đã bay lên, đứng chổng ngược giữa không trung.

Giữa lão ta và Trần Đức bỗng tản ra một vòng gợn sóng khủng bố, trực tiếp đẩy những ai đang đứng gần ra ngoài mấy chục bước!

Sức mạnh của cả hai thật sự quá lớn, cảnh tượng ấy giống như một chiếc ô tô đang chạy với vận tốc 200 300km/h bỗng đụng phải một bức tường thì có thể hiểu nó đáng sợ đến mức nào rồi đó.

Điểm khác biệt duy nhất ở đây là Thành Khuê Phong không có lật phiên, vì tay lão ta vẫn bị một bàn tay của Tràn Đức nắm chặt lấy. Dù cho sức mạnh quán tính có mạnh cỡ nào thì vẫn bị một tay của anh khống chế trong phạm vi nhất định.

Mà Trần Đức, từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên tại chỗ không suy suyển, sừng sững như một ngọn núi cao.

Cảnh tượng ấy giống như đọng lại.

Trần Đức và Thành Khuê Phong bốn mắt nhìn nhau.

Trần Đức thì vẫn cười, nhưng Thành Khuê Phong đang đứng chổng ngược giữa không trung lại mặt mày cứng đờ, ngơ ngác.

Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hết sức xuất sắc của Thành Khuê Phong, âm u nói: “Một chiêu của ông đã xong, vậy kế tiếp là đến lượt tôi”.

Câu nói lạnh nhạt ấy cũng không phải là đang hỏi dò, mà là câu trần thuật.

Con ngươi của anh nhìn chằm chằm vào Thành Khuê Phong.

Thành Khuê Phong ngơ ngác, mặt mày cứng lại như tạc tượng, đầu óc kêu ong ong, nhìn Trần Bát Hoang với vẻ hoảng sợ tràn đầy sự khó tin.

Trong đầu lão ta chỉ còn lại một suy nghĩ đó là sao có thể như vậy? Làm sao có thể thế được!

Lão ta không tài nào chấp nhận nổi kết quả ấy, võ kỹ duy nhất được mình tập luyện mấy chục năm lại bị một bàn tay của Trần Đức đỡ được. Thậm chí, lão ta còn không thể đụng vào một cọng lông tơ của anh.

Một sự hoảng sợ và thất bại chợt dâng lên trong lòng lão ta.