Chương 848
Sự ma sát ấy giống như hai đám mây khổng lồ va vào nhau, không những có tiếng sấm mà mọi người còn… còn thấy được tia lửa văng khắp nơi!
Đúng vậy, đó là tia lửa sinh ra do ma sát với không gian!
Thật đáng sợ!
Giờ phút này, ngay cả Lục Phong vẫn nhắm mắt, vân vê hai viên bi sắt ngồi ở chính giữa nhà thờ cũng không nhịn được mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào một quyền đáng sợ kia.
Khi nắm tay đến gần và phóng đại trong mắt Chu Hồng Vận, ông ta vẫn ngơ ngác. Lúc này, đừng nói là chống lại, ngay cả đứng thẳng thôi cũng khó nữa là.
Ông ta giống như một con thỏ gặp phải chó sói, hổ báo trông cực kỳ khủng bố. Ở trong mắt Chu Hồng Vận, một quyền kia của Trần Bát Hoang như bao phủ khắp đất trời, lật đổ cả núi sông.
Nắm đấm ấy còn không có đập xuống, Chu Hồng Vận đã cảm thấy như sắp chết. Ở trước mặt một sức mạnh khủng bố như vậy thì ông ta nào còn có can đảm tránh đi hay chống lại chứ?
Chẳng mấy chốc, một quyền của Trần Đức đã đập xuống.
“Bốp!”
Chu Hồng Vận bay ngược ra sau, giờ đây, cơ thể nặng nề của ông ta như một cọng cỏ bị nhổ lên lập tức bay lên, hình thành một đường cong trên không. Sau đó, ầm một tiếng, rớt xuống dưới chân Thành Cực An.
Chết!
Cơ thể Chu Hồng Vận gần như đã bị biến hình, lồng ngực lõm xuống, xuất hiện một lỗ máu. Khi ông ta rớt xuống đất, cả sàn nhà cũng nứt ra hình thành từng cái khe lan ra xung quanh, mặt đất cũng hơi lõm xuống, cuốn lên bụi bặm.
Thành Cực An chống gậy ba – toong, ngơ ngác nhìn Chu Hồng Vận.
Ông ta ngớ người, choáng váng!
Là gia chủ của một trong hai gia tộc lớn ở Vân Bắc, ông ta và Chu Hồng Vận khá là thân thiết, hơn nữa còn là bạn, là anh em thường xuyên nhậu nhẹt với nhau.
Thế nên, họ đều rất hiểu thực lực của nhau.
Chu Hồng Vận chính là cao thủ Linh Căn sơ kỳ!
Trong cả Vân Bắc thì thực lực của ông ta cũng phải xếp trong top 5!
Thế nhưng… nhưng… nhưng con mẹ nó lại không đỡ nổi một chiêu của Trần Bát Hoang?
Thậm chí, ngay cả can đảm chống lại, cơ hội hay thời cơ cũng không có?
Trần Bát Hoang chỉ dùng một quyền để lấy mạng Chu Hồng Vận?
Mà một quyền ấy trông còn rất rất bình thường và nhẹ nhàng!
Nói thật, tuy là Thành Cực An cũng không thể làm được điều đó dù có là 1 phần ngàn, 1 phần chục ngàn hay trăm ngàn!
Thành Cực An bối rối, bàn tay cầm gây ba – toong và ánh mắt đều khẽ run.
Sáu bảy mươi năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta kinh ngạc, hoảng sợ đến thế.
Trần Bát Hoang chẳng qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi!
Là một võ giả trong thế tục, ở cái tuổi ấy lại đạt tới cảnh giới Linh Căn kỳ?
Mẹ kiếp, điều này… thật sự là quá biến thái!