Bát Gia Tái Thế

Chương 840




Chương 840

Điều duy nhất hắn có thể làm đó là trung thành và đi theo Trần Đức mãi mãi.

Sống vì anh, chết vì anh!

Lên núi dao xuống biển lửa vì anh!

Anh trai quỳ xuống, tất nhiên Kỳ Hồng cũng không thể đứng, vội quỳ xuống theo: “Kỳ Hồng cũng vậy, từ nay về sau bất kể cậu chủ có mệnh lệnh gì, cho dù…cho dù bảo tôi làm người hầu bên cạnh, tôi cũng sẽ không nói hai lời”.

“Đứng dậy cả đi, dẫn tôi đi gặp Chu Hồng Diễu”.

Trần Đức mỉm cười, đỡ bọn họ đứng lên rồi đi đến phòng mô phỏng 3D, trong phòng mô phỏng có một màn hình lớn, Chu Hồng Diễu cùng với bốn, năm vị chuyên gia vẽ phối cảnh 3D đang đứng trước màn hình.

Nhìn thấy Kỳ Hàn, ngoại trừ Chu Hồng Diễu, những người khác đều cất tiếng chào: “Gia chủ!”

“Ừm, mọi người vất vả rồi”, Kỳ Hàn gật đầu khen ngợi, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ngoại trừ Trần Đức, Kỳ Hồng và bố mẹ hắn ra, từ trước đến nay hắn luôn tỏ ra cực kỳ lạnh lùng với người lạ.

“Trần Bát Hoang, đây là những người mà cậu muốn biết”, Chu Hồng Diễu rất già, ngồi trên ghế bành, sau khi chải chuốt, ăn mặc gọn gàng trông ông ta cao cấp hơn hẳn.

Vào lúc này, có sáu bóng người trên màn hình lớn.

Năm người đàn ông và một người phụ nữ.

“Người phụ nữ này là người đi cùng Đệ Ngũ Hiên. Nếu như không có gì bất ngờ…có lẽ bà ta chính là mẹ cậu. Có lẽ tôi không nhớ rõ, nhưng chắc cũng không lệch nhiều cho lắm”, Chu Hồng Diễu chỉ vào người phụ nữ trên màn hình .

Người phụ nữ mặc áo lam, khuôn mặt tuổi hai mươi, trên màn ảnh có ba phần thanh cao, ba phần ưu nhã, ba phần quyến rũ, thần thái phần trên lông mày cũng khá giống với Trần Đức, đặc biệt là một đôi mắt trong veo quả thực giống y như đúc.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Trần Đức gần như chắc chắn đó chính là mẹ mình, không nghi ngờ gì nữa, trong lòng anh vô cùng kích động và vui mừng.

Hai mươi sáu năm!

Tròn hai mươi sáu năm trước!

Khi còn nhỏ, ước muốn lớn nhất của anh là hy vọng có thể biết bố mẹ mình là ai, khi lớn lên, mặc dù cảm giác đó không bộc lộ ra ngoài mặt nhưng nó vẫn luôn chôn sâu trong lòng.

Trong hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh thấy mẹ mình trông như thế nào, dù chỉ là dáng vẻ của hai mươi năm về trước nhưng như vậy là quá đủ rồi.

Anh ngây người, sững sờ nhìn người phụ nữ đó, một lúc lâu sau mới khẽ hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, lướt mắt nhìn năm người còn lại.

Muốn tìm bố mẹ anh, muốn báo thù cho các anh em và người phụ nữ của anh thì phải bắt đầu từ năm người này.

Trong số năm người, một người có khuôn mặt vô cùng mờ mịt, thậm chí không thể phân biệt được nét mặt.

“Đây là người tự nhận mình họ Trần. Năm đó…tôi hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo của người này, hay nói cách khác, tôi đã nhìn thấy nhưng không tài nào nhớ được dáng vẻ đó”.

Chu Hồng Diễu có một lợi thế là trí nhớ và thị lực của ông ta mạnh hơn người thường, thường thì ông ta chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ không bao giờ quên.

Nhưng, chỉ có người đàn ông này, sau khi gặp mặt, bộ dáng của đối phương giống như một dãy mật mã phức tạp, hoàn toàn không thể nhớ được.