Bát Gia Tái Thế

Chương 828




Chương 828

Có được đáp án, lúc này Trần Đức lấy di động ra, bấm 13 lần số 6, 4 lần số 8, lại thêm vào dấu sao dấu thăng…, vốn tổ hợp này không phải là số điện thoại, nhưng chưa đầy 10 giây sau, điện thoại vang lên tín hiệu chờ nhấc máy.

Đồng thời.

Rất nhanh, bên kia có người nhận điện.

Là một giọng nói khoảng 6, 70 tuổi nghiêm nghị: “Xin chào, xin hỏi ai đó…”

“Nhan lão, là tôi”, Trần Đức mở miệng nói: “Trần Bát Hoang”.

“Bát… Bát Hoang…”, nghe thấy cái tên này, người đối diện rõ ràng trở nên kích động không gì sánh được: “Bát Hoang, cậu rốt cuộc, rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho tôi rồi”.

Yến Kinh.

Nơi đây là thủ đô Hoa Hạ, tại một ngôi nhà cổ kính nằm trên một con đường phồn hoa đô hội, một ông gia hơn 70 tuổi, trong tay cầm chiếc điện thoại vệ tinh, sắc mặt hào hứng: “Bát Hoang, chuyện năm đó tôi vẫn luôn áy náy với cậu, chuyện của nhóm Trương Phàm là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi đã kiểm ra nội bộ…”

“Nhan lão, đừng nói nữa, tôi đã biết không liên quan đến ông. Tôi gọi điện cho ông là muốn nhờ ông một chuyện, nhờ ông giúp tôi thả một người, tên là Chu Hồng Diễu, đang bị giam tại nhà tù Vân Bắc… Ông ta có liên quan đến vụ án năm đó”.

“Được!”, Nhan lão không chút chần chừ, lập tức đồng ý: “Tôi sẽ đi sắp xếp ngay, Bát Hoang… Hiện giờ Hoa Hạ vẫn còn cần cậu, cậu… có thể trở về không?”

“Không thể, Nhan lão à, ông chắc cũng hiểu, từ khi tôi tiêu diệt gia tộc ở nước ngoài kia đã không còn tư cách trở lại làm quân nhân… Mà, tôi cũng không định trở về”, Trần Đức nói với vẻ thản nhiên, như thể đang nói chuyện của người khác: “Sau này mong ông đừng đề cập đến vấn đề này nữa”.

“Được, không nói thì không nói, chỉ cần cậu bình an là được rồi”, Nhan lão thở dài, lúc cúp máy, ông ta ngồi trên xe lăn, nhìn bầu trời xa vời vợi, nhớ lại những ký tức rời rạc của Trần Bát Hoang.

Người đó, công lao vô số, vinh quang rạng ngời, vậy mà cuối cùng phải đọa đày lao ngục khi tuổi còn trẻ… Bây giờ… Rốt cuộc còn muốn điều tra vụ án năm xưa sao?

Nhan lão là một trong những cán bộ cao cấp nhất của chính phủ Hoa Hạ, ông đã điều tra sự việc năm xưa từ lâu.

Chỉ là…

Dính dáng rất nhiều!

Cơ bản là không thể điều tra đi sâu vào được!

Cho dù là ông đi nữa, sau khi bóc được một lớp, cũng không dám bóc sâu xuống nữa.

Nhan lão không nói với Trần Đức những điều này, là người có địa vị cao, ông rất hiểu một chân lý rằng.

Có những lúc càng đến gần chân tướng cũng đồng nghĩa càng đến gần cái chết.

Mà ông…

Ông không mong muốn Trần Bát Hoang, một người lính uy dũng thiện chiến, không sợ cường địch, công huân vô vàn lại bước dần đến cái chết.

Nhan lão hiểu Trần Đức, ông biết chỉ cần liên quan đến cái chết của nhóm Trương Phàm, người này nhất định sẽ điều tra đến cùng, không thể ngăn cản được.

Mà việc duy nhất ông có thể làm…

Chính là không nói với Trần Đức những việc mà ông đã biết.

“Bát Hoang à, sau này có lẽ cậu sẽ có đủ năng lực giải quyết những chuyện này, nhưng dù sao cũng không phải lúc này…”, Nhan lão thở dài, gọi một cận vệ đến, sắp xếp chuyện Chu Hồng Diễu.