Chương 827
Ông ta không biết Trần Bát Hoang làm cách nào, cũng không cần phải biết.
Trần Đức ngồi trên ghế, thắt lưng thẳng tắp, đợi Chu Hồng Diễu nhìn thật kỹ, nói: “Đầu người đã ở trước mặt ông, chuyện ông đã hứa cũng phải thực hiện rồi!”
“Được… được… Tôi biết cậu muốn biết cái gì, chuyện 20 năm trước, tôi cũng còn nhớ rõ”, trong ánh mắt Chu Hồng Diễu xuất hiện vẻ mơ màng nhớ lại.
“26 năm trước, tôi đang ở nhà giải quyết công việc, bỗng nhiên có một người đàn ông đến, hắn tự xưng là Đệ Ngũ Hiên, hắn cho tôi một ít tài nguyên tu luyện mà tôi khó có thể từ chối, bảo tôi đi mua một xấp vải thật tốt, yêu cầu quá đơn giản, tôi tất nhiên nhận lời”.
“Hắn để lại cho tôi ấn tượng rất sâu, khi tôi nhìn thấy hắn, trên người hắn có rất nhiều máu, nhưng không phải của hắn, là của người khác, Đệ Ngũ Hiên ở lại nhà tôi ba ngày, cùng lúc hắn cũng mang tới một người phụ nữ và một đứa trẻ”.
“Hai người bọn họ không nói với nhau câu nào, người phụ nữ dùng kim thêu tên cậu lên khúc vải tôi mới mua”.
“Sau đó, người phụ nữ bỏ chạy, rồi tiếp nữa Đệ Ngũ Hiên cũng bỏ đi”.
“Nhưng bọn họ đi chưa được một ngày đêm thì có bốn người đến chỗ tôi, muốn tìm tung tích bọn họ, người dẫn đầu họ Trần, thực lực rất kinh khủng, thế nên cho dù tôi đã đạt đến Thông Mạch kỳ, đứng trước mặt vẫn không thấy rõ mặt mũi người đó”.
Chu Hồng Diễu nói tiếp: “Trần Bát Hoang, tôi đoán, cậu chính là đứa bé năm đó, chuyện xảy ra năm xưa có vẻ vô cùng phức tạp, tôi khuyên cậu không nên điều tra nữa làm gì, với thực lực của cậu bây giờ cũng đủ sống thoải mái sung sướng cả đời rồi”.
“Chuyện này không liên quan đến ông”, Trần Đức nhíu mày: “Ông chỉ biết có thế?”
“Phải, chỉ có thế thôi”.
“Căn cứ tình hình lúc đó, ông có phán đoán gì? Hay nói cho đúng hơn là, ông có suy nghĩ gì?”, Trần Đức nói tiếp.
“Nói với cậu chắc cũng không sao”, Chu Hồng Diễu chậm rãi nói: “Suy nghĩ của tôi đây rất đơn giản, Đệ Ngũ Hiên và người phụ nữ kia… ừm, có thể là mẹ cậu, rõ ràng là có quan hệ với nhau, nhưng tôi chắc chắn không phải là vợ chồng, có thể là người thân trong nhà”.
“Còn về những người đến sau, trong đó có một người bị thương, vết thương rõ ràng do kiếm gây ra, chính là kiếm của Đệ Ngũ Hiên, lúc đó chắc chắn bọn họ không phải đến tìm người, mà là, giết người”.
Trần Đức trầm mặc, sắp xếp lại những thông tin thu thập được cả ngày hôm nay, đồng thời cũng phân tích suy nghĩ của Chu Hồng Diễu, nhưng không ai biết anh có kết luận gì.
“Ông còn nhớ tướng mạo họ không?”
“Ừm, nhớ rõ”.
“Được, vậy ông chờ tôi một chút”.
Trần Đức bước ra khỏi phòng thăm tù: “Lão Hình, có cách nào để Chu Hồng Diễu ra khỏi tù được không?”
“Hoang Gia, tôi nói thật với cậu, chuyện ở Vân Bắc này tôi thật sự không quản được, huống chi ông ta là người nhà họ Chu, tuy đã ở tù 8 năm 10 năm, nhưng chắc chắn nhà họ Chu vẫn cử người trông chừng ông ta, muốn thả ông ta ra ngoài, rất khó”, Hình Tông Đài có sao nói vậy.
“Còn người kia thì sao? Nếu là người đó thì có thể thả ra được không?”, Trần Đức đột nhiên hỏi.
“Người kia?”, Hình Tông Đài hoang mang, nhưng chỉ trong một giây liền biết Trần Đức muốn nói tới ai: “Nếu như người đó tự đề cập thì hẳn là được”.
“Tốt”.