Bát Gia Tái Thế

Chương 82: Chương 82






Mọi người vừa bước vào cửa, trước cửa Hoạt Sắc Sinh Hương có vài chiếc ô tô con tiến đến, Trần Đức đang ngồi trên chiếc Mercedes màu đen trong số đó.

Hoàng Dương xuống xe, đích thân mở cửa cho Trần Đức và Đàm Thu:
“Anh Bát Hoang, cậu Đàm, tôi đi đỗ xe trước, phía Tứ gia đang ở tầng chín, các anh có thể lên đó trước, hoặc là đợi tôi một lát”.

“Được, cậu đi đi”.

Sau khi Hoàng Dương đi, Đàm Thu bất giác cảm thán: “Tôi đã nghe nói về câu lạc bộ Hoạt Sắc Sinh Hương từ lâu rồi nhưng chưa tới bao giờ, anh Bát Hoang, hôm nay anh đưa tôi tới đây gặp những người bạn nào của anh vậy?”
“Mấy người bạn thôi, làm quen với họ cũng sẽ giúp ích cho cậu trong tương lai.

Đi thôi, chúng ta đi trước”, Trần Đức cất bước đi vào câu lạc bộ trước.

Đàm Thu là một người thật thà, vì thân phận nên mấy năm nay những người thật sự muốn kết bạn với cậu ấy rất ít, tiệc tùng, dạ hội gì đó hầu như cậu đều không tham gia.

Câu lạc bộ cao cấp như Hoạt Sắc Sinh Hương cậu lại càng chưa bao giờ đến, bình thường thấy những nơi thế này cậu đều tránh đi thật xa.


Đàm Thu đi theo Trần Đức như một đứa trẻ tò mò, quan sát hết bên trái lại tới bên phải, đánh giá khung cảnh xung quanh.

Bước vào cổng lớn câu lạc bộ giải trí, khi hai hàng nữ tiếp tân mặc trang phục gợi cảm cúi người chào đón, mặt cậu lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn đường cong hoàn hảo lả lướt của các người đẹp.

Thấy dáng vẻ này của cậu ấy, Trần Đức không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình tới nơi này, năm đó anh mới mười bốn tuổi, đang độ tuổi mới lớn, cũng là khi một số phương diện của đàn ông bắt đầu thức tỉnh.

Khi đó anh còn khoa trương hơn Đàm Thu, nhìn mà chảy cả máu mũi.

Câu lạc bộ như Hoạt Sắc Sinh Hương hầu như có đủ hết các hạng mục giải trí, được Lục Hoán Kim xây dựng với chi phí rất lớn, lúc này màn đêm buông xuống, từng chiếc xe sang dừng lại, người bên trong câu lạc bộ qua lại không ngớt, vô cùng náo nhiệt.

Trần Đức khá quen thuộc với nơi này, lần trước Lục Hoán Kim mời cơm đã đích thân dẫn anh và Phì Tứ tham quan mọi ngóc ngách của nơi này.

Anh dẫn Đàm Thu đi về phía thang máy.


“Trần Bát Hoang?”
Vừa đi dến thang máy, một giọng nói ngạc nhiên bỗng vang lên, Trần Đức nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy nhóm Tô An Khê, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên cũng đang chờ thang máy, ngoài ra còn có vài người bạn học và mấy chàng trai có độ tuổi xấp xỉ mà anh chưa gặp bao giờ.

Nhìn thấy họ, Trần Đức không bất ngờ lắm, khi đến anh đã chú ý thấy mấy chiếc xe âm thầm bảo vệ Tống Ngữ Yên đang đỗ bên ngoài.

So với vẻ bình thản của anh, ba cô gái phía Tống Ngữ Yên khá ngạc nhiên, ánh mắt mấy bạn học cũng trở nên khá phấn khích.

“Tại sao anh lại ở đây?”, Tống Ngữ Yên dẫn đầu bước tới chỗ Trần Đức, nói: “Anh không nên đến đây”.

Cô ấy tưởng Trần Đức đến đây để tham dự bữa tiệc sinh nhật của Lôi Long, vì sợ Trần Đức mất mặt cho nên cô ấy đã nói rất nhỏ.

“Tại sao không nên đến?”, Trần Đức cười nói: “Chỗ này không phải ai cũng có thể đến sao?”
“Ai cũng có thể đến? Anh nghĩ chỗ này là chỗ nào?”, Tô An Khê nghe thấy giọng nói uể oải của Trần Đức thì liền chán ghét nói: “Đây là câu lạc bộ giải trí cao cấp, người bình thường có khả năng vào đây sao? Hơn nữa chủ tịch Lôi cũng không mời anh”.

“Đã đến thì thôi đi, lại còn mang theo cậu ta nữa, ai mời hai người tới đây?”
Liếc nhìn Đàm Thu đang đứng bên cạnh một cách ghét bỏ, Tô An Khê tiếp tục cau mày nói: “Hai người nghĩ thân phận của mình cũng xứng để tới một buổi tiệc sang trọng như thế này hay sao? Còn không mau biến đi?”
“Bát Hoang”, Lâm Dao mỉm cười vui vẻ, bước lên chào Trần Đức.

.