Chương 812
Lực lượng của bốn gia tộc đứng đầu này rất lớn, người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng được thực lực của gia tộc lánh đời, trong mười phút ngắn ngủi, Thành Cực An đã nhận được tin tức đầu tiên về Trần Đức.
“Đúng vậy thưa gia chủ, theo thông tin mà nhà họ Chu, Vương, Tống cung cấp chúng ta rất nhanh đã tra ra được tung tích của tên kia, thế nhưng… vẫn là tới muộn một bước, chính mắt tôi nhìn thấy Trần Bát Hoang nhảy xuống núi Vô Cực từ trực thăng, ngoài ra…. Âu Dã Thanh Vũ dường như cũng ở trên chiếc trực thăng đó”, người bên dưới nửa quỳ trên đất báo cáo.
“Tôi đã phái người lẻn vào núi Vô Cực tìm kiếm dấu vết của hắn ta rồi”.
“Không cần, gọi người của chúng ta trở về, núi Vô Cực ngang dọc bao la vạn dặm, giao truyền thông tin tại đó khó khăn, muốn tìm một người giống như mò kim đáy bể vậy”.
Sau khi sự việc xảy ra gần hai tiếng, Thành Cực An đã bình tĩnh lại, trong mắt ông ta lóe lên tia u ám: “Gọi toàn bộ người nhà họ Thành chúng ra trở lại, không cần tìm kiếm nữa”.
“Vâng thưa gia chủ!”
Đợi người đó đi xa, Thành Kỳ Võ ở một bên mới kỳ quái hỏi: “Bố, tại sao lại không tìm nữa?”
“Không cần tìm, Trần Bát Hoang không trở lại Ninh An mà nhảy vào núi Vô Cực chứng minh hắn ta không muốn rời khỏi Vân Bắc, có ba nhà Chu, Tống, Vương lùng soát, chỉ cần hắn xuất hiện tại Vân Bắc lập tức sẽ bị phát hiện ra, người của chúng ta không cần mạo hiểm như vậy”, Thành Cực An cầm tách trà bên cạnh lên từ tốn thưởng thức.
“Vậy… ngộ lỡ không xuất hiện thì sao?”, Thành Kỳ Võ hỏi tiếp.
“Không xuất hiện? Ha ha, đại học thương mại Vân Bắc ngày kia bắt đầu báo danh, nhất định sẽ có người quan tâm tới, ví dụ như Kỳ Hàn, nghe nói hắn là người của Trần Bát Hoang, nếu Trần Bát Hoang không tới, trong lúc thi đấu nếu con giết chết Kỳ Hàn, hắn chắc chắn sẽ tìm con báo thù”, giọng điệu trong câu nói của Thành Cực An không nặng mà nhẹ bâng nhưng lại lộ ra đầy sát khí.
Cho dù là vì thể diện của nhà họ Thành, hay vì con trai trả thù, Trần Bát Hoang chỉ có một con đường chết!
“Bố, ngày mai phải giao ra linh thạch cho Lục Phong bên kia rồi, nếu không đưa ra…”
“Bố đã nhờ ông nội con nói chuyện với Lục Phong bên kia rồi, hẳn là không có vấn đề gì”.
“……”
Buổi chiều ngày hôm sau.
Trong núi Vô Cực, Trần Đức- người đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt.
Khoảnh khắc đó ánh sáng như vỡ kén tách mở, chói lòa rực rỡ.
Sau một vài giây, những tia sáng này bắt đầu mờ yếu dần rồi biến mất, sau đó biên độ đơn sơ tự nhiên.
“Cảm giác của Linh Căn kỳ thật tốt…”, Trần Đức cảm khái trước sức mạnh dâng trào trong cơ thể, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt so với trước đây.
Mặc dù sức mạnh trước đó cường hãn, cuồn cuộn nhưng lại luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, chỉ có sức mạnh đơn thuần trong thể xác hoặc phát ra được một ít linh khí, hơn nữa càng nhiều linh khí gần như chỉ đặt không đó không có cách nào vận dụng.
Cũng giống như một lu nước lớn, rõ ràng một bên trong chứa đầy nước nhưng chỉ có thể thoát ra từng chút từng chút một qua một đường thoát nước nhỏ bé, càng quan trọng hơn là đường thoát nước thường thường lại bị ách tắc!
Mà hiện tại Trần Đức có thể cảm nhận được linh căn trong đan điền đã được hình thành, anh có thể điều động linh khí theo ý muốn thông qua linh căn này.
Chỉ cần anh muốn liền có thể thi triển ra ngoài.