Chương 796
Họ biết Trần Bát Hoang sẽ phải nhận cái kết thê thảm.
Âu Dã Thanh Vũ đi theo anh cũng không thoát nổi kiếp nạn này!
Chỉ sợ… chỉ sợ là không thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Thành Bá Đạo.
Nhiều người tiếc hận, thực đáng tiếc là một người đẹp nữa phải chịu số phận bi thảm!
Trong đám người có cả Thái Khôn, khi chứng kiến một màn này hắn quả thực thoải mái không thôi, giống như hắn ta mới chính là Thành Bá Đạo, biểu cảm khoan khoái, chỉ hận không thể nhân cơ hội này nhảy ra đạp cho Trần Đức hai cước.
Sắc mặt Âu Dã Thanh Vũ đã có chút tái nhợt, cô nhanh chóng rút ra điện thoại định tìm người giúp đỡ, cô vẫn quen biết với một vài nhân vật lớn tại Vân Bắc này, ít nhất có thể đảm bảo Trần Đức và bản thân có thể tiếp tục sống sót trước sức ép của nhà họ Thành.
“Đem cái chân thối của ông… lấy xuống”.
Tuy nhiên, khi cô mò được điện thoại, một giọng nói bất ngờ vang lên.
Giọng nói này không phải của ai khác, chính là Trần Đức!
Anh không trả lời câu hỏi của Thành Bá Đạo mà đưa mắt nhìn xuống chân của lão ta, trong mắt là một mảnh rét lạnh.
Nhưng lời nói của anh rất bình tĩnh phẳng lặng, nghe không ra chút chút cảm xúc nào.
“Ôi trời, cậu ta muốn chết sao?”, chủ tiệm béo hãi hùng khiếp vía, nội tâm ông ta đang điên cuồng gào thét, khoảng cách giữa ông ta và Thành Bá Đạo thực sự quá gần, lo sợ Thành Bá Đạo sẽ vung tới một bạt tai tát chết ông ta mất.
Vì quá căng thẳng hai chân ông ta run cầm cập va vào nhau, cảm giác gần như sắp đứng không vững nổi nữa.
“Trời ơi, anh ta điên rồi sao, lại dám nói chuyện với Thành Bá Đạo như vậy?”
“Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!”
“Xong rồi, anh ta chết chắc rồi!”
“Trông còn khá đẹp trai, sao lại không biết sống chết như vậy?”
Ở phía xa, tình huống bên này đã thu hút sự chú ý của không ít người đi đường, tiếng xôn xao bàn tán không ngừng vang lên, những ánh mắt mang theo thương tiếc, cười trên nỗi đau của người khác hay xem kịch hay đều có đủ.
Sau khi lời nói của Trần Đức vang lên, Thành Bá Đạo cũng ngơ ngẩn cả người, tại vòm trời Vân Bắc này vậy mà còn có người dám nói chuyện với lão ta như vậy?
Lão ta thực sự kinh ngạc.
Là bội phục, bội phục sự bạo dạn và vô tri của tên nhóc này.
“Ha, ha ha ha…”, Thành Bá Đạo u ám phá lên cười hai tiếng rồi gằn giọng nói: “Cậu vừa nói cái gì tôi không nghe rõ, nói lại một lần nữa thử xem?”
Trần Đức nhìn chòng chọc lão: “Mười giây, chỉ cho ông mười giây”.
“Mười giây? Ha ha, có nghe thấy không, cậu ta nói cho tôi mười giây”, Thành Bá Đạo cười cợt, giống như là đã bị chọc giận, lại giống như thực sự cảm thấy nực cười, lão ngoảnh đầu nhìn bốn tên thuộc hạ bên cạnh: “Thành Bá Đạo này cũng đã sống bốn mươi năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với tôi như vậy”.
“Chậc chậc, cậu nhìn ánh mắt kia của cậu ta xem, hung dữ, tàn nhẫn quá đi mà, nồng đậm sát khi, thật là đáng sợ mà.”