Bát Gia Tái Thế

Chương 789




Chương 789

Phỉ thúy bên trong viên đá giá một trăm nghìn tệ này muốn bán ra một nghìn tệ cũng rất khó.

“Chàng trai trẻ, lời này của cậu nói ra cũng có chút võ đoán rồi, cược đá chính là đặt nặng ở một chữ ‘cược’ này, không ai biết chắc bên trong sẽ là thứ gì, cậu làm sao có thể vừa mở miệng liền nhận định hàng trong đó không tốt đây?”, ông chủ không hề vì câu nói vừa rồi của Trần Đức mà cáu giận, vẫn duy trì nụ cười hỏi vặn lại.

Ông ta đã gặp rất nhiều người cược đá, không ít người cho rằng bản thân đã hiểu rất rõ về đá thô, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, thứ như cược đá căn bản không thể nói trước được điều gì.

Nếu không cũng sẽ không có câu ‘một đường xẻ nghèo, một cắt sang giàu’.

“Đúng đó, anh Trần, tôi cảm thấy bên trong hẳn là có phỉ thúy khá tốt”, Âu Dã Thanh Vũ cũng tán thành với cách nói của chủ tiệm, cho dù là võ giả cũng không thể biết được biết trong là thứ gì đi?

Tôi có thể nhìn xuyên thấu, tôi sẽ nói cho cô biết sao?

Trần Đức cười nhạt: “Cô không tin có thể mua về thử xem”.

“Được”.

Tám trăm nghìn tệ đối với Âu Dã Thanh Vũ giống như hạt cát giữa sa mạc vậy, sau khi quẹt thẻ liền trực tiếp cùng ông chủ mở đá, rất nhanh từng lớp đá được cắt bỏ.

“Vậy mà thực sự là một viên phỉ thúy bình thường…”, Âu Dã Thanh Vũ thất vọng lắc đầu.

Chủ tiệm đá thô cũng tỏ ra khá tiếc nuối cười mỉa: “Thực xin lỗi cô Âu Dã, cược đá chính là như vậy”.

“Không sao”.

Âu Dã Thanh Vũ không quá đặt nặng tám trăm nghìn tệ này, cô chỉ là có chút thất vọng: “Còn thực sự bị anh nói mò đúng rồi, đi thôi, đi xem những nơi khác”.

Cược đá chính là một khoản tiêu phí khổng lồ, không tới một giờ Âu Dã Thanh Vũ đã tiêu hết hơn năm triệu tệ, trong số đó chỉ có một viên đá đáng giá tiền coi như hoàn vốn, trước mỗi lần cắt mở cô đều sẽ hỏi Trần Đức xem thứ bên trong là gì.

Không ngoài dự đoán.

Mỗi lần như vậy Trần Đức đều có thể vô cùng chính xác nói ra tình hình bên trong.

Vừa bắt đầu, Âu Dã Thanh Vũ còn tưởng rằng Trần Đức thực sự chỉ là đoán mò, cô cũng hào phóng trực tiếp tiêu tốn năm triệu tệ để kiểm chứng lời nói của anh, sau nhiều lần đôi mắt trong veo của cô đã tràn ngập kinh ngạc và sùng bái: “Anh Trần, anh cũng quá lợi hại rồi”.

“Trò vặt vãnh thôi”, Trần Đức mỉm cười.

Sau khi dạo quanh một vòng lớn, Trần Đức cũng không tham gia cược đá, anh không thiếu tiền, cũng không có sở thích cá cược này, hoàn toàn là theo bên cạnh Âu Dã Thanh Vũ mua sắm.

“Anh Trần, phía trước chính là cửa tiệm đá thô lớn nhất trên con phố này, anh lợi hại như vậy, hay là cho tôi một vài chỉ dẫn đi”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức với ánh mắt chất chứa kỳ vọng, đôi mắt to tròn ngấn nước của cô còn phối hợp khẽ chớp chớp vài cái.

Tỏ vẻ dễ thương?

Đường đường là minh tinh Hoa Hạ lại tỏ vẻ dễ thương với Trần Đức?

Âu Dã Thanh Vũ trước mắt này nào còn dáng vẻ lạnh nhạt như tiên nữ lúc họ vừa quen biết đây?

Không lẽ đây mới là bản tính của cô?

Phụ nữ ấy à, suy cho cùng là một loài động vật khó hiểu.

“Có thể”, Trần Đức gật đầu đồng ý, đối với anh mà nói nó chỉ là một cái liếc mắt mà thôi, cũng không phải chuyện tốn công gì.

Âu Dã Thanh Vũ nhận được cái gật đầu từ anh liền hưng phấn dẫn Trần Đức tới tiệm cược đá, bên trong bày biện đủ các loại đá thô, có đá phỉ thúy thô mở miệng, có chưa mở miệng, rực rỡ muôn màu!