Bát Gia Tái Thế

Chương 77: Chương 77






“Chuyện chiếc xe của mày bị trầy đã huề rồi, giờ nói chuyện mày đã ra tay với em gái của anh Bát Hoang.

Cái tát đó của mày không nhẹ đâu, bây giờ vẫn còn dấu đấy”.

Hoàng Dương nhìn thấy vết tát trên mặt Tử Hàm, cho dù anh ta cũng có dính líu đến xã hội đen nhưng vẫn cảm thấy chuyện này thật tàn nhẫn.

Công bằng mà nói, những người như anh ta tuy có thể dùng rất nhiều cách tồi tệ khác nhau để kiếm tiền nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay với người bình thường, lại càng không ra tay với trẻ nhỏ, huống chi lại là một cô bé đáng yêu đến như vậy.

“Mày định giải quyết chuyện này thế nào?”, Hoàng Dương hỏi.

Trong lúc anh ta đang nói thì đã có 3 thủ hạ của anh ta từ trên chiếc Land Rover bước xuống bao vây Lộ Tùng Minh.

“Bồi thường, em sẽ bồi thường”.

Lộ Tùng Minh nói: “Một triệu kia xem như em bồi thường những tổn hại tinh thần cho cô bé, mặt khác em sẽ tự bồi thường thêm năm trăm ngàn nữa”.

Hắn run rẩy lấy trong người ra một tấm thẻ đặt lên đống tiền rồi hỏi: “Anh Dương, thế đã được chưa?”

“Tất nhiên là phải bồi thường rồi”.

Hoàng Dương nói: “Chỉ có điều nếu như cứ vậy mà bỏ qua thì dễ dàng cho mày quá rồi”.

“Anh Dương, không biết anh còn muốn thế nào nữa?”, Lộ Tùng Minh khổ không kể xiết, hôm nay hắn ra ngoài không xem ngày, chẳng những không trộm được gà mà còn bị mất thêm nắm gạo.

Đã bồi thường năm trăm ngàn mà vẫn không thể giải quyết được, chuyện này khiến cho trong lòng của hắn cũng có chút hốt hoảng.

Hoàng Dương là một người thông minh, nếu không thì anh ta đã không có được thành quả như ngày hôm nay, anh ta biết rõ Trần Bát Hoang vô cùng yêu thương cô bé kia.

Vì vậy chuyện hôm nay chắc chắn không thể dùng tiền để giải quyết.

“Quỳ xuống”, Hoàng Dương nói: “Mày đã tát người ta một bạt tai thì cũng nên biết điều tự tát mình một trăm bạt tai đi.

Chờ mày đánh xong thì chuyện hôm nay mới kết thúc”.

“Sao?”
Nét mặt của Lộ Tùng Minh bắt đầu trở nên rất khó coi.


Nơi đây là bệnh viện, có rất nhiều người qua lại, nếu như bắt hắn quỳ xuống tự tát mình ở đây thì sau này làm sao hắn có thể làm ăn ở quanh đây được nữa?
“Anh Dương, em sai rồi, em nhận sai cũng không được sao?”, Lộ Tùng Minh chua xót nói, hắn không ngờ hôm nay hắn lại gặp họa lớn như thế này!
“Anh cứ xem như là nể mặt Ngũ gia đi, Hồng Ngũ gia chắc chắn cũng không hy vọng nhìn thấy đàn em của mình phải quỳ xuống trước mặt mọi người mà tự tát mình như vậy”.

“Anh bạn này, cầu xin anh tha cho tôi có được không? Về sau tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.

Lộ Tùng Minh lại nhắc đến Hồng Ngũ gia một lần nữa, đồng thời cũng quay sang cầu xin Trần Đức.

Chuyện này xảy ra cũng là do Trần Đức, chỉ cần anh nói một tiếng thì Hoàng Dương nhất định sẽ không truy cứu hắn nữa.

Đáng tiếc, Trần Đức chỉ im lặng không nói một lời, xem như không nghe thấy.

Hoàng Dương cũng không hề tỏ ra bối rối, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn, anh ta nói: “Mày đang muốn đem Ngũ gia ra uy hiếp tao sao?”
“Không không không, anh Dương, em không có ý đó”.

Hoàng Dương lười nói nhảm với hắn, chẳng qua cũng chỉ là loại tôm tép, cứ đứng đây cò kè mặc cả với hắn khiến cho anh ta cảm thấy rất mất mặt.

Anh ta liền liếc mắt một cái, một thủ hạ của anh ta đã lập tức đá vào đùi của Lộ Tùng Minh khiến cho Lộ Tùng Minh hét toáng lên thảm thiết, cuối cùng cũng phải quỳ xuống.

“Mày muốn tao đích thân ra tay hay sao?”, Hoàng Dương trầm giọng nói.