Bát Gia Tái Thế

Chương 764




Chương 764

Âu Dã Thanh Vũ sửng sốt, giống như một cô gái bị nhìn thấu nỗi lòng, gương mặt ửng đỏ, nói xạo: “Ai bảo thế!”

Nếu là người khác thì đã sớm bị khuôn mặt và giọng điệu của Âu Dã Thanh Vũ hớp hồn rồi.

Nhưng Âu Dã Thanh Vũ lại gặp phải Trần Đức – một người phong lưu đa tình, yêu rượu còn hơn phụ nữ!

Anh chẳng những không có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc, trái lại còn lạnh lùng nói: “Tôi mà muốn giết cô thì dù là dưới ánh nhìn của hàng ngàn người cũng thế thôi”.

“Nói đi, cô còn biết gì về kiếm Long Ngâm nữa”.

“… không còn gì nữa hết”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi và toàn bộ nhà họ Âu Dã cũng chỉ biết nhiêu đó thôi”.

Trần Đức nhìn chằm chằm Âu Dã Thanh Vũ một lúc lâu, sau khi xác định cô ta cũng không nói dối thì trong lòng không khỏi thất vọng.

Vốn tưởng rằng có thể biết được tin tức về bố mẹ mình từ nhà họ, ai ngờ vẫn chẳng biết được manh mối nào.

“Hồi đó, bố tôi cũng không nói gì nhiều, theo lời mẹ tôi thì không phải ông ấy không muốn nói, mà là không thể nói. Chuyện này liên quan đến một số ông lớn, một khi nói ra sẽ gặp phải tai họa”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ lộ ra chút bất lực, nhiều hơn nữa thì quả thật là cô ta không biết.

Trước đó không có nói cho Trần Đức chủ yếu là vì hai điều. Đầu tiên, Âu Dã Thanh Vũ muốn lấy lại Long Ngâm, thứ hai, cô ta không muốn chị mình trở thành vợ chưa cưới của một tên vô dụng.

Đúng là giờ Trần Đức rất mạnh, dù là trong những gia tộc lánh đời thì cũng có thực lực khá ổn và xếp được trong top đầu.

Thế nhưng, so với chị cô ta thì vẫn quá yếu.

“Được rồi”, Trần Đức thở dài, cũng may còn có manh mối là Chu Hồng Diễu, anh ngừng một lát rồi nói: “Kể về chị cô xem, cô ta mạnh cỡ nào mà có thể dựa vào một ngón tay là giết được tôi”.

“Anh biết Côn Luân Hư không?”, Âu Dã Thanh Vũ hỏi.

“Biết một chút”, mấy ngày nay, anh vẫn ở nhà họ Kỳ nên cũng biết kha khá về các gia tộc lánh đời và cũng biết đến sự tồn tại của Côn Luân Hư.

“Võ giả trên thế giới này, nếu muốn mạnh lên thật thì chỉ có thể chọn một con đường là tiến vào Côn Luân Hư. Đó mới là nơi hội tụ của các võ giả chân chính”.

“Hoa Hạ của chúng ta, hoặc có thể nói là người trong thế tục, nếu muốn tiến vào Côn Luân Hư thì chỉ có hai cách. Một là bị người trên đó xuống chọn trúng, hai là… người có tư chất phi phàm, phi phàm đến nỗi khiến Côn Luân Hư chú ý. Sau đó sẽ có người trên Côn Luân Hư đến đón. Chắc anh cũng biết hai điều này nhỉ?”

“Biết”, Trần Đức đáp, anh quả thật biết nó.

“Chị của tôi, Âu Dã Tư Linh chính là loại thứ hai. 3 tuổi, chị ấy đã được người của Côn Luân Hư đón đi. 10 năm trước, khi chị ấy hơn 10 tuổi có trở lại thế tục một lần, lúc ấy, chị ấy đã mạnh hơn Vân Huyền Thương Không mà anh đã giết rất nhiều”.

“Cái gì?”

Kinh ngạc!

Trần Đức thật sự kinh ngạc, anh vẫn biết là người trên Côn Luân Hư rất mạnh, võ giả ở đó mạnh hơn trong thế tục không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, trước giờ trong thế hệ trẻ, Trần Đức đều cảm thấy mình rất mạnh. Ít nhất thì trước mắt, trong đám bạn cùng trang lứa xuất hiện bên cạnh anh không có ai là mạnh hơn mình.