Bát Gia Tái Thế

Chương 75: Chương 75






Đấy là số tiền mà Hoàng Dương đã cho người lập tức đến ngân hàng rút về sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện.
Hoàng Dương lấy ra một nắm tiền, đập lên mặt của Lộ Tùng Minh và nói: “Đây là hai trăm ngàn này, mày cất đi”.
“Anh Dương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”.

Lộ Tùng Minh ăn một đá nhưng lại không dám nổi giận, không còn dáng vẻ hống hách trước đó nữa.

Hắn bò dậy khỏi mặt đất, khom lưng cúi đầu, cười xu nịnh và nói: “Em không biết anh đây là bạn của anh, em không cần tiền nữa, để em tự sửa xe ạ”.
Cảnh tượng đó khiến mọi người xung quanh đều thấy ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này?
Người này là ai?
Hình như người đàn ông đi BMW rất sợ anh ta thì phải?
“Anh ta tên Hoàng Dương, biết Phì Tứ – Thiên Hương Kiều chứ? Hoàng Dương là tâm phúc đắc lực của anh ta đấy”.


Trong đám đông, có người thường xuyên đến quán rượu đã nhận ra Hoàng Dương.
“Chủ nhân của chiếc BMW đó là tay sai của ngũ gia Cửu Thăng Kiều Hồng, so với Hoàng Dương thì thân phận của anh ta còn kém rất xa”.
“Hèn gì”.
Mọi người hiểu ra, nếu là người thường lui tới những tụ điểm giải trí thì đều biết, khu phía nam của thành phố Tần có sáu đà chủ là Thiên Nhất, Lôi Nhị, Phong Tiểu Tam, Phì Tứ, Hồng Ngũ, Lục Lão Lục.
Rất ít người biết được tên họ thật của sáu người này, người trong giang hồ đều gọi họ như thế.

Sáu người họ quản lý sáu con phố ăn chơi quan trọng ở khu phía nam của thành phố Tần.
Bên trên bọn họ còn có một “sừng sỏ” quản khu vực phía nam của thành phố Tần là Ân Thập Nương.
Tên tuổi của những người này vô cùng vang dội, hễ là người thường xuyên lăn lộn ở những tụ điểm vui chơi giải trí thì đều biết đến bọn họ.
“Anh Bát Hoang, anh ta là bạn của anh sao?”, Đàm Thu không quen Hoàng Dương nên hỏi với vẻ thắc mắc.
“Cũng có thể nói là vậy”, Trần Đức nói.
“Không ngờ anh còn có bạn giàu có như thế”.

Vung tay là hai hai trăm ngàn, theo Đàm Thu thấy như vậy là vô cùng giàu có.
“Anh ơi”, Tử Hàm kéo lấy tay của Trần Đức, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta phải đền tiền thật sao ạ?”
“Để xem trước đã!”, Trần Đức nhẹ nhàng nói: “Chú đó sẽ giúp chúng ta giải quyết”.
“Anh Dương, mọi người đều là bạn, bỏ qua chuyện này đi ạ”.

Lộ Tùng Minh ấm ức trong lòng nhưng lại không dám lỗ mãng, liên tục cười với vẻ xu nịnh: “Nể mặt Hồng Ngũ gia của bọn em đi mà, đều là người một nhà, hiểu lầm cả mà thôi”.
“Hiểu lầm sao? Tao thấy không giống như hiểu lầm.

Mày muốn có tiền, đây là hai trăm ngàn, là tiền bồi thường cho xe của mày đấy”, Hoàng Dương phất tay, đàn em bên cạnh lại đặt chiếc túi thứ hai xuống.
Chiếc túi được mở ra.
Tiền trong chiếc túi này còn nhiều hơn nữa, Lộ Tùng Minh liếc sơ qua thì biết cũng tầm khoảng tám trăm ngàn.
Nhiều tiền như thế khiến những người đứng xem xung quanh đều trợn tròn mắt, bất giác hít sâu một hơi.
Rất ít người từng nhìn thấy một triệu tiền mặt chất thành đống như thế này.
“Chỗ này có tám trăm ngàn, có đủ mua chiếc BMW này của mày không?”, Hoàng Dương cười lạnh lùng và hỏi.
“Đủ, đủ ạ, chắc chắn là đủ, nhưng…”.