Bát Gia Tái Thế

Chương 747




Chương 747

“Bố nuôi tao không chỉ muốn mày chết, mà còn muốn mày tận mắt nhìn Lâm Dao, người mà mày che chở, hay hói cách khác là người phụ nữ mày yêu gả cho một người chết”.

Dừng một chút, Vân Trung Quân nói tiếp: “Cô ta không chỉ gả cho một người chết, mà còn được tao chăm sóc. Chắc mày biết tao sẽ chăm sóc thế nào… đúng không? Trước khi mày chết, tao sẽ cho mày ở bên cạnh, tận mắt nhìn xem tao chăm sóc người đàn bà của mày thế nào”.

“Mà mày, chỉ có thể nhìn”.

“Đối mặt với nhà họ Vân, với Vân Trung Quân tao, mày có thể làm được gì?”

“Quỳ xuống, thằng oắt con!”

Khuôn mặt Vân Trung Quân vô cùng hung ác, lời nói không chút kiêng nể của ông ta vang vọng khắp đại sảnh.

Đồng thời, tay ông ta bỗng nhiên dùng sức, bộc phát sức mạnh ngàn cân.

Ông ta nhếch mép, nở một nụ cười đắc ý và kiêu ngạo, chờ đợi Trần Bát Hoang vì đau đớn mà quỳ xuống.

Thế nhưng…

Vân Trung Quân nhanh chóng nhận ra sức mạnh cuồng bạo kia không hề ảnh hưởng chút nào đến Trần Bát Hoang, đối phương vẫn bình tĩnh và ung dung như cũ.

“Ông nói quá nhiều!”, ngay khi Vân Trung Quân còn chưa hết kinh ngạc, Trần Bát Hoang thờ ơ nói.

Kế đó, tình huống quái đản xảy ra, một sức mạnh khủng khiếp đột ngột ập đến.

“Rắc… rắc…roẹt…”

Một loạt âm thanh khác thường vang lên, bằng mắt thường có thể thấy được tay của Vân Trung Quân đã bị kéo đứt.

Đúng vậy, Trần Đức cứ thế xé toạc bàn tay Vân Trung Quân khỏi cánh tay ông ta.

Cứ như bẻ gãy một đoạn ngó sen vậy, mạch máu và gân cốt cũng bị kéo ra theo.

Máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

“Muốn giết tôi à? Dựa vào ông? Hoặc là nói, dựa vào đám cặn bã các người?”, Trần Đức hờ hững nói, ánh mắt anh sâu thăm thẳm như vực tối. Anh thản nhiên ném bàn tay kia xuống đất như ném đi một thứ rác rưởi.

Vân Trung Quân ngơ ngác nhìn tay mình, ban đầu là kinh hãi, sau đó là run rẩy, hoảng hốt, rét lạnh…

“Á á á…”

Bỗng, cảm giác đau đớn ập đến khiến ông ta rống lên hệt như heo bị chọc tiết.

Cảm giác xé rách đau thấu tin từ bàn tay truyền đến não, Vân Trung Quân ngã ngồi ra đất, không ngừng lăn lộn, máu tươi chảy lênh láng trên nền nhà trông vô cùng chói mắt.

Tất cả chỉ phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, mọi người trong đại sảnh há hốc mồm kinh ngạc.

Chẳng ai ngờ Trần Bát Hoang lại điên cuồng đến như vậy, nói đánh liền đánh mà không hề báo trước.

Lâm Đồng Vĩ đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt. Ông ta có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, sắc mặt vừa căng thẳng lại vừa khó coi.

Bầu không khí trong đại sảnh thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.

Cả đám ngơ ngác nhìn bàn tay bị xé rách kia, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi.

“Vù!”