Chương 745
“Có biết, bọn họ đã ở nhà em được hai năm rồi”, Lâm Dao ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy ở đây có hơi yên tĩnh”, Trần Đức liếc nhìn tòa biệt thự sừng sững như tòa thành ở cách đó không xa.
Trên thực tế, không chỉ yên tĩnh, anh còn thoáng cảm nhận được sát ý. Tuy rằng rất mờ nhạt và yếu ớt, nhưng lại thật sự tồn tại.
“Đi thôi, vào xem trước đã”, Trần Đức đề cao cảnh giác, cùng Lâm Dao đi về phía biệt thư.
Nơi ở của người giàu luôn luôn xa xỉ như vậy, nền đất được lát bằng đá cẩm thạch, đủ loại cây kiểng đắt đỏ được trồng xung quanh theo một quy luật nhất định, hòn non bộ, suối nước, tất cả vây quanh biệt thự được tô điểm bằng hai màu vàng và đỏ giao nhau, hệt như sao vây quanh trăng.
Tuy trang viên này rất lộng lẫy, xinh đẹp, nhưng lại mang đến cảm giác hết sức kỳ quái, có sát ý như ẩn như hiện quanh đây.
Trần Đức đi theo Lâm Dao, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi đến cửa chính biệt thự.
Ngoại trừ có chút đề phòng, Trần Đức cũng không căng thẳng, trái lại, Lâm Dao chẳng khác nào một cô gái dẫn bạn trai về gặp bố mẹ lần đầu tiên, cô cực kỳ hồi hộp, không khỏi hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mới đẩy cửa ra.
Trước tiên, bọn họ nhìn thấy người…
Rất nhiều người!
Trong đại sảnh rộng lớn có ít nhất ba, bốn mươi người đứng đấy, đa phần đều là nam, chỉ có một vài phụ nữ.
Đám người kia cứ như những gốc tùng mọc rễ trong đại sảnh, dường như bọn họ cố ý đứng đó để chờ đợi hai người Lâm Dao.
Cửa vừa mở ra, vô số ánh mắt sắc bén đổ dồn về phía hai người họ, khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
“Sao lại có nhiều người như vậy…”, Lâm Dao nhìn lướt qua những người trong sảnh, cô kinh ngạc phát hiện ngoài mấy người bác hai, dì út thì còn có mười mấy người lạ, cô không quen biết và cũng chưa từng gặp họ.
“Con gái”, sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, Lâm Đồng Vĩ lên tiếng. Ông ta ngồi ở vị trí chủ vị, chân mang giày tây, cách ăn mặt rất nghiêm túc: “Đến đây”.
Lâm Đồng Vĩ vừa dứt lời, ngay lập tức có một quý bà đứng dậy, chạy đến nắm lấy tay Lâm Dao, kéo giãn khoảng cách giữa cô và Trần Đức.
“Mẹ, đã có chuyện gì xảy ra, bọn họ là ai…”, Lâm Dao tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao dì út và bác hai lại đến đây? Chẳng phải bố mẹ nói muốn gặp Bát Hoang sao?”
Trần Đức đứng ở cửa ra vào, tuy anh không biết đang có chuyện gì xảy ra, nhưng anh biết rõ sắp tới đây… e là sẽ có rắc rối.
Bởi vì trong đại sảnh có hơn mười võ giả, và sát ý phảng phất trong không khí phát ra từ trên người bọn họ.
Trong đó, ông lão độ 70 tuổi ngồi cạnh Lâm Đồng Vĩ là người có sát ý mạnh nhất. Bên cạnh ông ta còn có một thanh kiếm, dường như bất cứ lúc nào, kiếm cũng có thể lao ra khỏi vỏ.
Tình hình trước mắt khác hoàn toàn với tưởng tượng của Lâm Dao, cô thật sự không hiểu vì sao mẹ lại kéo mình ra.
“Con gái, ha ha, là như vầy…”, Lâm Đồng Vĩ mỉm cười, chỉ tay về phía ông lão ngồi cạnh mình, bắt đầu giới thiệu với Lâm Dao: “Để bố giới thiệu với con, vị này là Vân Huyền Thương Không, vốn là sư phụ của cậu Tạ, Tạ Phương Kiệt. Hôm nay ông ấy đến đây là để cầu hôn”.
“Cầu hôn?”, Lâm Dao có hơi kinh ngạc. Chẳng phải… Tạ Phương Kiệt đã chết rồi sao?
“Ừm, chính là cầu hôn”, giọng Lâm Đồng Vĩ có hơi chua xót, mi mắt khẽ giật, nhưng ngoài mặt lại cố nặn ra một nụ cười: “Ý của Vân gia chủ là muốn con tiếp tục gả cho cậu Tạ, tổ chức… âm hôn”.