Bát Gia Tái Thế

Chương 741




Chương 741

Lời nói thản nhiên, yên ả.

Thời điểm anh chọn rất chuẩn, lúc đang ở trên bờ vực sinh tử, Âu Dã Thanh Vũ không có cơ hội suy nghĩ hay do dự.

Một là đồng ý, hai là chết!

“Cứu tôi!”, trong lòng Âu Dã Thanh Vũ cực kỳ hoảng sợ, không nghĩ được nhiều như vậy, cô ta bất giác kêu lên.

Lưỡi dao đã đến trước mắt cô ta.

Tên sát thủ đã nở một nụ cười đắc thắng, gớm ghiếc, nhưng đúng lúc này…

“Choang!”

Đột nhiên, một cốc cà phê đập vào đỉnh đầu tên sát thủ, chiếc cốc sứ bình thường nhưng lại giống như một cái búa gõ một phát khiến ông ta choáng váng, con dao găm trên tay ông ta cũng ngừng lại.

Cũng chính giây phút này, Trần Đức đã đến chỗ Âu Dã Thanh Vũ, đứng chắn ở trước mặt cô ta, một cú đấm bằng tay trái giơ lên giáng xuống ngực của tên sát thủ.

“Bụp!”

Cú đấm nặng nề giống như đỉnh núi Thái Sơn, lại giống như tảng đá từ trên trời rơi xuống, nặng nề đáp xuống mặt đất, vang lên những tiếng ầm ầm.

Trong tích tắc, tên sát thủ bay ngược ra xa hơn mười mét, va vào tường, không đứng dậy nổi.

Ông ta kinh hãi nhìn người thanh niên đó, bất luận thế nào ông ta cũng không ngờ được, một thanh niên chừng hai mươi tuổi lại có thể một đấm đánh bay ông ta!

Thậm chí ông ta có thể chắc chắn đối thủ vẫn chưa dùng hết sức lực, chỉ cần dùng toàn bộ sức mạnh thì e là cú đấm đó sẽ xuyên thẳng vào xác thịt và xương của ông ta, trực tiếp giết chết ông ta.

Tên sát thủ kinh hãi tột độ, Âu Dã Thanh Vũ cũng vậy, cô ta đứng sau lưng Trần Đức, trong đôi mắt tao nhã lóe lên tia kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Đức, sững sờ không thôi.

Vài giờ trước, Kỳ Hồng đã nói với cô ta rằng Trần Bát Hoang rất mạnh mẽ.

Cô ta vẫn luôn nghĩ, cho dù Trần Bát Hoang có mạnh mẽ đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ bằng Kỳ Hàn mà thôi.

Dù sao thì Kỳ Hồng cũng thường xuyên nói rằng anh trai cô ta rất mạnh, song, Âu Dã Thanh Vũ biết rất rõ, nếu đổi lại là Kỳ Hàn thì hắn tuyệt đối không thể nào hạ gục tên sát thủ chỉ bằng một cú đấm!

Trần Bát Hoang mạnh hơn Kỳ Hàn!

Vậy mà cô ta lại đi chọc giận Trần Bát Hoang!

Âu Dã Thanh Vũ cảm thấy ớn lạnh, nếu Trần Bát Hoang thực sự giết cô ta, e rằng nếu nhà Âu Dã không mời viện trợ của nước ngoài thì không ai trong gia tộc có thể báo thù cho cô ta cả.

Suy nghĩ trở về thực tại, Âu Dã Thanh Vũ lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: “Vừa rồi có người ám sát tôi, các người đến đây một chuyến”.

Vừa cúp điện thoại, chỉ trong vòng một phút đã có người từ bên ngoài xông vào đưa tên sát thủ đi.

Tên sát thủ này là ai, đến từ đâu, những chuyện này cần được điều tra thêm.

“Cảm ơn hai người”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức và Kỳ Hồng, chân thành nói lời cảm ơn.

“Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi”, Trần Đức lãnh đạm nói, lời nói của anh không hề dao động chút nào.

“Vậy bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được chưa?”

“…”, Âu Dã Thanh Vũ im lặng, sắc mặt có chút khó coi.

“Sao? Hối hận rồi?”, Trần Đức hỏi.