Bát Gia Tái Thế

Chương 732




Chương 732

Phóng mắt khắp thành phố, đèn màu rực rỡ, phồn hoa đô hội, tựa như Thành phố không ngủ, ngựa xe như nước, áo quần như nêm.

“Tỉnh Thượng Võ của chúng tôi có Ninh An, Vân Bắc, Nguyệt Lạc, Nam Đài, Úc Đảo, Hương Giang, tổng cộng sáu thành phố, do ba mươi sáu tộc Địa Sát chiếm cứ. Ninh An chính là thành phố lạc hậu nhất”.

Kỳ Hồng nhiệt tình giới thiệu cho Trần Đức về thành phố Ninh An cùng một vài nét văn hóa địa phương. Gió nhẹ thổi qua làm lay động làn váy của cô ta, trông vô cùng cao quý động lòng người, cứ như một ngôi sao lớn: “Người trong thế tục không biết rằng, chỉ một thành phố ở đây thôi cũng có thể mang đến GPD vượt qua rất nhiều thành thị hạng nhất, nơi đây chính là thiên đường trong mắt người ngoài”.

“Ừ, ví dụ như cái kia”, Kỳ Hồng chỉ vào một công trình có màu sắc lộng lẫy ở cách đó không xa: “Kiến trúc có hình dạng như tổ chim, phía trên có đèn neon hình tròn đang nhấp nháy kia chính là sân vận động của thành phố Ninh An, đêm nay, một người bạn thân thiết của tôi sẽ mở buổi hòa nhạc tại đó, cô ấy còn mời tôi đến đấy”.

“Chúng ta cùng đến đó nhé, có được không?”

“Được”, Trần Đức tựa người trên rào trắng, liếc nhìn cảnh tượng bên dưới. Thỉnh thoảng, anh nhấp một ngụm rượu, một hồ lô rượu đã bị anh uống hết một nửa, thoạt nhìn đã ngà ngà say.

Kỳ Hồng đứng cách anh rất gần, cô ta lo lắng Trần Bát Hoang không cẩn thận té xuống rào chắn, ở đây không phải 20 mét, mà là 200 mét đấy, dù là võ giả thì nếu rơi từ độ cao như thế, không chết cũng trọng thương.

Sau khi giới thiệu một loạt thứ, Kỳ Hồng lôi kéo Trần Bát Hoang đi đến một con phố bán đồ cổ. Trong ấn tượng của cô ta, đàn ông thường sẽ thích các sản phẩm công nghệ, đồ cổ, đao kiếm,…

Ở thành phố Ninh An, nơi mà võ giả chiếm cứ, trên đường có thể dễ dàng nhìn thấy quầy bán binh khí. Quả nhiên, vừa đến đây, Kỳ Hồng nhận ra Trần Đức thật sự có hứng thú.

“Đại sư chế tạo tốt nhất của các người ở đâu, hoặc là nói, xưởng đúc tốt nhất ở đâu?”, đột nhiên, Trần Đức lên tiếng hỏi. Anh đã làm trọng kiếm của Kỳ Hàn bị gãy, về tình về lý thì nên trả lại hắn một thanh kiếm.

“Nói đến chế tạo binh khí thì đó chính là điểm đặc sắc của thành phố Ninh An chúng tôi”, Kỳ Hồng tự hào nói: “Bởi gia tộc thợ rèn số một, tộc Âu Dã, ở tại thành phố Ninh An, hầu hết các xưởng binh khí ở đây đều là của bọn họ”.

“Người chị em chuẩn bị mở buổi hòa nhạc của tôi là Âu Dã Thanh Vũ, cũng là người nhà Âu Dã đấy. Nếu cậu Trần muốn tìm binh khí tốt thì phải làm quen với cô ấy, bởi vì… những binh khí được bày bán bên ngoài đều hết sức tầm thường”.

“Vậy à?”

Trần Đức đi dạo một vòng, quả nhiên không phát hiện binh khí tốt, đa phần đều không bằng trọng kiếm của Kỳ Hàn, thậm chí còn không bằng chuôi kiếm mà Tạ Phương Kiệt đã dùng lúc trước.

“Không phải, chỉ là một người bạn là nữ thôi”, Vân Lâu cười, hắn cũng không có nói sai vì Tô An Khê thật là nữ và cả hai chỉ là bạn bè.

“Mọi người ngồi đâu thế?”, khóe miệng Kỳ Hồng lộ ra một nụ cười thân thiết khi gặp bạn bè.

“Anh và An Khê ngồi bên kia, có điều…”, Vân Lâu nhìn Trần Đức, nói với giọng hơi nghi ngờ: “Bát Hoang, anh và An Khê là bạn học cũ, hay là tôi đổi chỗ với anh nhé, cho hai người ngồi ôn chuyện”.

Trần Đức ngẩn ra, nhìn Vân Lâu, sâu trong mắt đối phương toàn là ghen tỵ và tức giận. Anh lập tức hiểu là chuyện gì.

Song, e rằng Vân Lâu kia vẫn không biết anh và Tô An Khê cũng không thân gì, thậm chí còn có chút ân oán.

“Đúng vậy, Trần Bát Hoang, hai ta lâu rồi không gặp, hay là ngồi ôn chuyện với nhau nhé?”, Tô An Khê bỗng nháy mắt mấy cái, ra vẻ hiểu chuyện nói: “Hơn nữa, anh Vân rất ngưỡng mộ và yêu mến cô Kỳ. Hay anh giúp người ta thỏa niềm mong ước, đổi chỗ với anh Vân đi”.