Chương 731
Trên cái cổ trắng nõn như ngọc là một chiếc vòng cổ thạch anh và kim cương, chiếc váy mỏng màu đen ôm lấy cơ thể, để lộ một phần ngực và cánh tay, làn váy vừa khéo che khuất phần đùi, đôi chân thon dài, thẳng tắp được bao bọc bằng vớ đen kéo dài từ trong váy đến gót chân, dưới chân là đôi giày cao gót sang trọng, thoạt nhìn vô cùng cao quý và thanh lịch.
Cánh tay trắng nõn đeo một cái đồng hồ bằng thạch anh loại nhỏ dành cho nữ đặt hờ hững trên thân xe Porsche màu đỏ chót, ngón tay mảnh khảnh tựa như đang đánh đàn gõ nhẹ lên lớp sơn đỏ. Cơ thể có hơi nghiêng, tựa vào thân xe càng làm nổi bật sự tương phản.
Một cơn gió vụt qua, thổi bay những sợi tóc mềm mại càng khiến cô nàng tăng thêm vài phần lộng lẫy.
Lần đầu gặp mặt, bởi vì cách ăn mặt của Kỳ Hồng quá mức bảo thủ nên Trần Đức không phát giác ra được, đến lúc này anh mới phát hiện cô nàng này là một nữ thần thật sự.
Vừa đến gần, hương thơm nhàn nhạt theo gió bay đến, thấm vào ruột gan.
“Cậu Trần”, Kỳ Hồng mỉm cười để lộ cái răng khểnh và phong thái say lòng người: “Cậu mau lên xe, tôi đưa cậu đi dạo một vòng quanh thành phố Ninh An”.
“Được!”, Trần Đức mở ghế phó lái ngồi vào, còn Kỳ Hồng thì ngồi vào vị trí tài xế, kế đó, cô ta lấy ra một cái hồ lô rượu đưa cho anh: “Đây là do anh trai tôi chuẩn bị cho cậu, anh ấy nói cậu rất thích uống nữ nhi hồng ủ hai mươi mấy năm”.
Vừa mở bầu rượu ra, mùi hương khiến hai mắt Trần Đức tỏa sáng, anh hít sâu một hơi, vẻ mặt tràn đầy si mê.
Không thể chờ được nữa, anh liền uống một ngụm: “Rượu ngon”.
“Còn không phải sao?”
Mặt Kỳ Hồng ửng hồng: “Đây là nữ nhi hồng do bố tôi ủ lúc tôi vừa sinh ra, đến nay đã 23 năm rồi”.
“Ừm, đúng là rượu ngon”, Trần Đức lại uống thêm một ngụm, lộ vẻ say mê.
Có một mỹ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh mà anh ta chỉ lo uống rượu, chẳng lẽ cô ta còn không bằng một bầu rượu hay sao?
Quan trọng hơn nữa chính là ý nghĩa của nữ nhi hồng không tầm thường. Loại rượu này được chôn xuống từ lúc cô gái được sinh ra, mãi cho đến khi cô ấy xuất giá, nó mới được đào lên, vì thế mới được xưng là nữ nhi hồng.
Vậy mà hôm nay, Kỳ Hàn đào nó lên đem tặng Trần Bát Hoang, điều này đã ám chỉ rất rõ ẩn ý trong đó, chẳng lẽ anh ta không hiểu?
Kỳ Hồng có hơi thất vọng, ít nhất thì hiện tại, Trần Bát Hoang là một người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời, mãi cho đến bây giờ, hình ảnh bá đạo, điên cuồng và dũng mãnh của Trần Đức lúc ở trong sảnh nhà họ Kỳ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô ta, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Thật ra, Trấn Đức hiểu rất rõ ý nghĩa tồn tại của nữ nhi hồng, nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy, cảm nhận rượu thấm vào cổ họng, cả người lâng lâng thoải mái.
“Cậu Trần, tôi đưa cậu đi hóng gió trước”, Kỳ Hồng nói một tiếng rồi nhấn nút điều khiển, trần xe Porsche bắt đầu biến đổi, vài giây sau, nó đã biến thành một chiếc xe thể thao mui trần.
Sau đó, Kỳ Hồng thuần thục lái xe đến một khu có phong cảnh đẹp, ít xe cộ qua lại.
“Con đường này được xây dựng chủ yếu để đua xe, bây giờ còn sớm nên không có ai cả, đến buổi tối, những cậu chủ, cô chủ giàu có ở thành phố Ninh An đều sẽ đến đây đua xe”, vừa lái xe, Kỳ Hồng vừa giải thích cho Trần Đức.
Xung quanh đây có non xanh nước biết, màn đêm dần buông xuống, ánh đèn neon nhấp nháy, trên con đường bằng phẳng có rất ít xe cộ và người qua lại.
Kỳ Hồng chở Trần Đức chạy một đoạn đường dài, khi trời tối hẳn, cô mới đưa anh đến trung tâm thành phố Ninh An. Nơi đây hoàn toàn khác biệt với thành phố Tần, Giang Bắc,… thành phố Ninh An không có nhà cao tầng, hầu hết kiến trúc đều là dạng cung điện thấp.
Tòa nhà cao nhất chính là tháp Ninh An, có tổng cộng hơn ba mươi tầng, cao khoảng 200 mét.
Kỳ Hồng đưa Trần Đức lên đỉnh tháp, đứng ở đó có thể quan sát toàn bộ thành phố Ninh An.