Bát Gia Tái Thế

Chương 730




Chương 730

Trần Đức không lên tiếng mà nhìn về phía Kỳ Hàn.

Kỳ Hàn mới là gia chủ nhà họ Kỳ, việc kế tiếp phải do hắn xử lý.

“Tôi đã cho các người cơ hội”, Kỳ Hàn đứng dậy, dùng trọng kiếm trong tay chống đỡ cơ thể bị thương của mình: “Trên thế giới này không có nhiều cơ hội như vậy, ở gia tộc lánh đời càng không, một là các người tự phế, hoặc là tôi giúp các người”.

“Đương nhiên, nếu các người không muốn là kẻ tàn phế thì có thể lựa chọn cái chết”.

Trong lòng Kỳ Hàn rét lạnh, những người này đều là người trong dòng tộc của hắn, hắn cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng nếu không tạo được uy tín, không cạo xương chữa thương thì thử hỏi ngày sau còn có ai phục hắn?

Quan mới đến đốt ba đống lửa, miệng vàng lời ngọc,… những lời dạy của tổ tiên không phải không có căn cứ, mà nó được đúc kết từ kinh nghiệm bao đời.

Lúc cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm.

Sau khi hắn nói ra những lời này, rõ ràng có thể thấy được trên mặt 50, 60 người kia xuất hiện biểu cảm không cam lòng, dữ tợn, đau đớn,… đủ loại biểu cảm đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.

Vài giây sau, bọn họ bắt đầu tự phế khí toàn, cả đám đổ mồ hôi đầm đìa, cứ như bị trọng thương, thậm chí có một số người vì đau lòng mà bật khóc.

Chẳng mấy chốc, năm, sáu mươi người chẳng còn một ai là võ giả.

“Cút đi, sau này đừng trở lại nhà họ Kỳ nữa. Mặt khác, nếu ai dám đi mật báo với nhà họ Thành thì tất cả các người đều phải chết. Hẳn là các người đều rõ Kỳ Hàn tôi có làm được như vậy hay không”.

Năm phút sau, tất cả những người kia đã rời đi, Kỳ Hàn cũng không giữ dáng vẻ của một gia chủ, mà tự mình bước đến đỡ những vị đức cao vọng trọng của nhà họ Kỳ và những người ngày thường vẫn luôn đối xử tốt với hắn lên, nhẹ giọng an ủi, bày tỏ ngày sau sẽ mang lại một tương lai tốt đẹp cho nhà họ Kỳ.

Sau khi đã trấn an bọn họ và sắp xếp cho bố mẹ xong xuôi, hắn mới quay sang nói với Kỳ Hồng: “Em gái, anh còn chút việc phải ở lại đây giải quyết, em đưa cậu Trần đi dạo một vòng quanh thành phố Ninh An giúp anh, có được không?”

Kỳ Hồng đỏ mặt, vội gật đầu: “Em đi thay đồ đã!”

“Cậu Trần, hôm nay… cảm ơn cậu!”, đợi Kỳ Hồng rời đi, lúc này, Kỳ Hàn mới quỳ xuống hành lễ với Trần Đức.

Nếu không phải nhờ Trần Đức, có lẽ hôm nay hắn đã không có cơ hội gặp lại bố mẹ và em gái.

Trần Đức vội đỡ hắn dậy: “Nếu anh đã chấp nhận làm phụ tá cho tôi, vậy thì là người của tôi, ngoại trừ tôi, không cho phép bất kỳ ai lấy mạng anh”.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”, Kỳ Hàn chỉ nói ra mấy chữ này, sau đó không nói gì thêm, tuy nhiên, trong lòng hắn đã xem Trần Bát Hoang còn quan trọng hơn tính mạng của mình.

“Được rồi, đừng có trịnh trọng như vậy, mọi chuyện đã qua rồi”, Trần Đức nói: “Tìm giúp tôi một bộ đồ, cả người toàn là máu thì đi ra ngoài thế nào được?”

“À, đúng rồi, ha ha, cậu xem tôi đấy!”, Kỳ Hàn lập tức căn dặn người hầu ở cách đó không xa: “Mau dẫn cậu Trần đi tắm rửa, nhớ tìm người có kỹ thuật tốt nhất, còn nữa, chuẩn bị một bình rượu loại tốt nhất của nhà họ Kỳ”.

Mười phút sau, Trần Đức rời khỏi câu lạc bộ tư nhân trong trang viên nhà họ Kỳ, lúc này, trông anh rực rỡ hẳn lên, vừa đi đến cửa thì anh thấy Kỳ Hồng đã đứng chờ sẵn.

Anh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cô, hóa ra, trong khoảng thời gian biến mất, cô này này đã chưng diện, trang điểm một phen. Thân cao 1m7, 1m8, vóc người cao ráo, cân xứng, có lồi có lõm, đường cong xinh đẹp khắc họa phần eo thon nhỏ cùng phần hông đầy đặn, khuôn mặt trái xoan động lòng người, đôi mắt được điểm bằng eyeliner nhẹ, môi son, má hồng, khiến gương mặt vốn xinh xắn càng thêm vài phần quyến rũ.