Bát Gia Tái Thế

Chương 718




Chương 718

Chỉ có điều, từ lúc tiếng cười kia vang lên, có thể nhận thấy rất rõ đôi mắt lão dần tối xuống, ngày càng trở nên âm u, lạnh lẽo.

Đúng như Kỳ Thương Long nghĩ, trong suy nghĩ của Kỳ Huyết Ma lúc này, Trần Bát Hoang đã sớm là người chết.

Thân là một người đứng đầu của gia tộc lánh đời lại bị một tên nhóc đến từ thế tục trào phúng, từ lúc sinh ra cho đến nay, đã khi nào Kỳ Huyết Ma gặp phải chuyện như vậy. Cho nên, Trần Bát Hoang nhất định phải chết!

“Cười à?”

Đúng lúc này, Trần Đức đột ngột lên tiếng: “Thấy ông cười khoái chí như vậy, lại không có ý định cút, vậy thì chúng ta làm chuyện vui hơn đi”.

“Ông tự tay giết ông ta!”, Trần Đức giơ tay chỉ về phía Kỳ Thương Long.

“…”, một thoáng im lặng. Từ trên xuống dưới nhà họ Kỳ đều có cảm giác cạn lời, chẳng lẽ tên này bị ngốc thật?

Muốn Kỳ Huyết Ma giết con ruột của mình ư?

Cơ mặt bọn họ không ngừng co giật, không nói nên lời. Hành động của Trần Đức hoàn toàn có thể dùng từ “điên” và “xuẩn” để hình dung. Đúng là đồ ngu mà, đã đến nước này mà còn nói như vậy, có khác gì bệnh tâm thần đâu chứ? Hắn nằm mơ giữa ban ngày à?

E rằng cũng chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra việc để Kỳ Huyết Ma giết con trai ruột của mình là Kỳ Thương Long trong tình cảnh như thế này!

“…”

Kỳ Huyết Ma im lặng, cơ mặt lão cũng co giật. Sao Trần Bát Hoang lại ngu ngốc như vậy? Quả thật đây là lần đầu tiên lão gặp phải chuyện thế này, trong lòng thầm nuối tiếc. Một kẻ tài giỏi, có thiên phú cực cao vậy mà lại là một gã tâm thần, hơn nữa còn hết sức ngông cuồng nữa chứ.

Đúng là tạo nghiệt mà!

Kỳ Huyết Ma thầm cảm khái, vài giây sau, lão tàn nhẫn nói: “Thằng chó con, tao thật sự không biết nên nói mày điên hay nói mày ngốc nữa”.

“Tuy nhiên, nói gì cũng vô dụng, tao đã mất hết kiên nhẫn với mày rồi, mày… chết được rồi!”

Ngay sau đó, Kỳ Huyết Ma thật sự ra tay. Lão không muốn lãng phí thời gian với một kẻ vô tri, linh khí từ trong tay tuôn ra, năm ngón tay hệt như năm cái gai độc bén nhọn xẹt qua không khí, tạo thành vô số âm thanh xé rách chói tai.

Sau một tiếng gầm giận dữ, Kỳ Huyết Ma lao đến, mang theo vô tận sát ý tựa như sóng thần trỗi dậy, đổ ập xuống đầu Trần Bát Hoang.

Trần Bát Hoang không nhúc nhích.

Thậm chí anh cũng không trốn.

Đối mặt với thế công hung hãn và điên cuồng như thế, anh hờ hững mấp máy môi.

Đúng, chỉ là mấp máy môi mà thôi!

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, ngũ trảo của Kỳ Huyết Ma đang hung hãn lao đến bỗng dừng lại ngay trên đỉnh đầu Trần Bát Hoang một cách quái đản, mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Cứ như gặp phải trở ngại thật lớn khiến nó đột ngột dừng lại, không hề chạm vào Trần Đức dù chỉ là một sợi tóc.

Một chiêu tàn nhẫn và cuồng bạo mang theo sát khí vô biên vô tận bỗng thu lại chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí không còn lại chút gì.

Cùng với đó, cái tay kia cũng thu trở về.