Bát Gia Tái Thế

Chương 689




Chương 689

Trên thực tế, không chỉ giới tu võ, ngay cả thế tục cũng thế, chỉ khác ở chỗ, thực lực tại thế tục chính là tiền tài và quyền thế.

Còn đối với giới tu võ, đó là võ lực.

“Kỳ Hàn, anh được lắm, xem như anh lợi hại!”, Thành Kỳ Văn âm u nói. Vẻ mặt hắn ta vẫn không chút thay đổi, cứ thế nhìn xoáy vào Kỳ Hàn: “Chú Cát, giao tên tạp chủng này cho chú, bắt hắn quỳ xuống, không cần kiêng kỵ nhà họ Kỳ, bọn họ dám đến gây rối, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm”.

Cát Hằng không lên tiếng, mà trực tiếp ra tay.

Tốc độ của gã gần như yêu quái, chỉ một cái xoay người trên không đã đến trước mặt Kỳ Hàn, kế đó, gã vung nắm đấm hướng về phía hắn.

Sắc mặt Kỳ Hàn thoáng cái thay đổi, hắn vội giơ trọng kiếm lên.

Ầm!

Nắm đấm và trọng kiếm va chạm, phát ra một âm thanh nặng nề.

Sau đó, Kỳ Hàn liên tiếp lui về sau năm bước.

Cát Hằng không lui mà trái lại, gã một lần nữa áp sát. Lần này không còn là tay không, trong tay gã bỗng xuất hiện một cây búa màu đen, gã vung búa, nhắm vào đầu Kỳ Hàn mà bổ xuống.

Cát Hằng không thích giết người, thế nên, lúc giết người, gã không bao giờ xem đối phương là người.

Trong mắt gã, đó chỉ là súc sinh.

Vì vậy, gã không hề nương tay, mỗi một chiêu đều là trí mạng.

Thành Kỳ Văn muốn gã bắt Kỳ Hàn quỳ xuống, nhưng nhìn hành động của gã, hiển nhiên là muốn mạng Kỳ Hàn.

Thật sự điên cuồng!

Kỳ Hàn dùng trọng kiếm chống lại búa, lần lượt tránh thoát nguy hiểm trí mạng.

Mỗi một lần hai người giao phong, đồ vật xung quanh không cách nào chịu nổi loại năng lượng kinh khủng này, tất cả đều nổ tung.

Kỳ Hàn liên tiếp lui về sau, mỗi một bước chân của hắn đều khiến nền nhà vỡ vụn, đồng thời, chân hắn cũng lún sâu xuống đất.

Những người xung quanh bàng khoàng khiếp sợ.

Một vài người trong số họ chưa từng trải qua tình huống như hiện tại, bọn họ tự hỏi, rốt cuộc cần dùng bao nhiêu sức mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy?

Cả đám run lên vì sợ, cứ như nhìn thấy quỷ.

Ban đầu, Kỳ Hàn còn có thể đáp trả, nhưng về sau, hắn chỉ có thể phòng ngự, và đến hiện tại, hắn đã bắt đầu đuối sức.

Thực lực của hai người chênh lệch cực lớn, hoàn toàn không cùng một cấp độ. Mỗi một lần phòng ngự, Kỳ Hàn gần như phải dốc hết sức, mỗi khi búa va vào trọng kiếm của hắn, cánh tay hắn cũng run theo.

Trần Đức nhìn hai người đang giao chiến, anh không nói một lời, cũng không ai biết anh đang nghĩ gì, lúc này, tất cả đều chú tâm vào trận chiến giữa Kỳ Hàn và Cát Hằng.

Sau hơn mười đợt phòng ngự, Kỳ Hàn gần như kiệt sức, đã sắp gục ngã.

Cuối cùng, hắn không cách nào tránh được nữa, một búa của Cát Hằng chém vào tay Kỳ Hàn, để lại một vết thương sâu hoắm, cảm giác đau đớn phút chốc ập đến khiến da đầu hắn tê dại, nhịn không được thét lên một tiếng.

“Mày là cái thá gì mà dám cản đường cậu Thành? Mày tưởng có nhà họ Kỳ làm chỗ dựa thì cậu ấy phải nể mặt mày à?”, Cát Hằng âm u nói: “Mặt mũi của mày… không đáng tiền!”