Chương 676
Tử Hàm cũng tiến vào trường học quý tộc, Liễu Như Nguyệt được điều tới trường để làm giáo viên của cô bé tiếp.
Còn Lâm Dao thì đã về nhà từ 1 tuần trước, vì vậy ngoài Tử Hàm ra thì chỉ có mình Tống Ngữ Yên là phụ nữ vào ở trong biệt thự. Trần Đức đã đồng ý với Tống Thiên Vũ sẽ bảo vệ cô ấy, hơn nữa cả hai cũng kết hôn, nên ngày nào Tống Ngữ Yên cũng ra vào biệt thự một cách đường đường chính chính.
Lúc trước, cô ấy từng khinh thường Trần Bát Hoang. Mà nay, suy nghĩ của Tống Ngữ Yên đã lặng lẽ thay đổi, hoàn toàn ỷ lại người đàn ông kia. Cô ấy cảm thấy… hình như mình đã yêu người này mất rồi.
Nhưng Trần Bát Hoang vẫn cứ khó có thể đoán, cả người như một ẩn số. Nửa tháng nay, cô ấy đã nhiều lần mặc áo ngủ mỏng manh đi ngang qua trước mặt anh, nhưng tiếc là tên kia vẫn lù lù bất động.
Chỉ là, có nhiều lần cô ấy vô tình thấy Trần Đức nhìn mình bằng ánh mắt rất phức tạp, ánh mắt đó rõ ràng đang nhìn mình, nhưng cô ấy lại cảm thấy như không phải, rất kỳ lạ.
Bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, song Trần Đức lại rất khiêm tốn, cả nửa tháng nay đều ru rú trong nhà. Ngoài việc đưa đón Tử Hàm đi học và giúp Giang Hồ Hải, Trương Thiên Dương, Hà Đồn trị thương thì cả ngày đều ở trong biệt thự.
Mãi đến hôm nay, khi Kỳ Hàn đến biệt thự, hắn vừa bước vào trang viên, đi đến trước cửa biệt thự, Hồng Y đã xuất hiện trước mặt: “Trần Đức nói, người không phận sự chưa thông báo thì không thể tiến vào biệt thự, dừng ở đây đi”.
“Người không phận sự?”, sắc mặt Kỳ Hàn phức tạp nói: “Tôi cũng coi như người không phận sự ư?”
“Đâu chỉ là anh, tôi cũng vậy”, mặt mày Hồng Y lạnh tanh nói: “Ngoài Tử Hàm và Tống Ngữ Yên ra thì những người khác phải thông báo mới có thể vào biệt thự”.
Kỳ Hàn: “…”
Không ngờ một con em cháu cha của gia tộc lánh như hắn lại gặp phải cảnh này khi ở bên ngoài. Có điều, có Hồng Y trông chừng, hắn cũng không có cách nào: “Thôi, cô đi thông báo đi”.
“Không cần, vào đi”.
Lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, Trần Đức cầm bình rượu trong tay, tự rót tự uống, trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Kỳ Hàn thấy thế, vội vàng đi vào: “Cậu Trần, thứ cậu bảo tôi tra đã có tin tức rồi”.
“Ngồi xuống trước đi”, Trần Đức cầm bình rượu, hỏi: “Uống một ly không?”
“Không”, Kỳ Hàn ngồi xuống, lấy laptop mang theo ra, rồi mở một bảng biểu ra: “Bên trong là người đã mua loại vải này vào 26 năm trước. Hồi đó, có hơn 300 đứa trẻ trong gia tộc lánh đời sinh ra và một số trẻ khoảng 1 tuổi dùng loại vải của cậu. Tổng cộng là có 28 gia tộc mua loại vải ấy”.
“Ngoài nhà tôi ra thì còn có 27 gia tộc, chúng ta khá là may mắn, 27 gia tộc đó đều mua vải khác nhau. Năm đó, chỉ có một gia tộc là mua loại vải của cậu”.
Ánh mắt Trần Đức lập lòe, nuốt ngụm rượu cực mạnh xuống họng, nhìn laptop. Kỳ Hàn dùng chuột chỉ vào một gia tộc.
Nhà họ Chu!
“Kỳ lạ là hồi đó nhà họ Chu mua rất nhiều vải dệt, chỉ có loại vải này là khác biệt. Nó là loại vải mắc nhất hồi đó, nói như giờ chính là bản giới hạn, có giá trị cực kỳ xa xỉ”.
“Nhà họ Chu?”, Trần Đức nhàn nhạt hỏi: “Có tra được là ai trong nhà đó mua không?”
“Bởi vì lâu quá rồi nên cần chút thời gian, có điều, nếu là bản giới hạn thì tôi tin rằng sẽ điều tra được nhanh thôi”, Kỳ Hàn tự tin nói.
“Tốt”.
Trần Đức cũng không hối, nếu tìm được nhiều manh mối như vậy, một khi cho hắn thời gian thì chắc chắn có thể điều tra ra.
Còn nhà họ Chu thì chắc chắn không phải gia tộc của anh rồi vì anh họ Trần!
Không phải họ Chu!