Chương 673
Trong trang viên lặng phắc.
“Kỳ Hàn, những chuyện ở đây giao cho anh xử lý”.
Trần Đức gác tay sau lưng, đứng trên đài cao, quét mắt nhìn mọi người bên dưới, toàn thân máu đỏ nhức mắt, làm nổi bật chiến tích bất ngờ của anh.
“Được!”
Kỳ Hàn nói: “Cậu Trần, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý đâu vào đó”.
“Ừm”.
Trần Đức bước xuống đài cao, đến trước mặt Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn áy náy nói: “Vất vả cho mọi người quá”.
“Anh Bát Hoang, không sao đâu, bọn xấu xa đó bị vậy là đáng, đáng chết lắm”, Đàm Thu hung hăng nói: “Đúng là chỉ vì chút chuyện vặt trong nhà mà hoành hành ngang ngược, Đàm Thu này ghét nhất loại người như vậy”.
“Bát Hoang, em không sao”, Tiêu Mạn Y lắc đầu.
“Bát Hoang, bọn họ rốt cuộc là ai vậy, giết nhiều người thế là phạm pháp đấy…”, Trương Ngọc Tiên đến lúc này vẫn còn ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hà Đồn cũng không khác, nhưng ít nhất anh ta cũng hiểu mang máng chút đỉnh, lần này hai mẹ con bị dọa không nhẹ.
“Dì Trương à, cháu nhờ người đưa dì đi điều trị trước nhé, chuyện lần này… mai mốt cháu sẽ từ từ giải thích cho dì”.
Trần Đức khích lệ tinh thần cho Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn, Trương Thiên Dương gọi Quan Hổ đến, nhanh chóng đưa mọi người đi, ai cần trị thương thì trị thương, cần chữa bệnh thì chữa bệnh.
Không thể không nói, Trương Thiên Dương sắp xếp rất ổn thỏa, chuyện ồn ào cũng nhanh chóng kết thúc, ông ta cũng bảo Quan Hổ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, mọi người vừa đến, lập tức có quần áo mới tinh để thay, được điều trị tới nơi tới chốn.
Trần Đức tắm rửa xong cũng thay quần áo mặc nhà sạch sẽ, ngoại trừ lúc đi tắm, Hồng Y vẫn luôn ở bên cạnh anh một bước không rời.
“Tôi muốn hỏi cô một việc”, Trần Đức nhìn Hồng Y: “Trước đó cô làm thế nào mà có thể từ hư không đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kỳ Hàn vậy?”
“Đơn giản thôi, là thế này…”, Hồng Y bước một bước lên phía trước, cả người giống như bị ẩn đi, hoàn toàn biến mất!
“Ra là vậy…”
Hai mắt Trần Đức nóng lên, thấu thị nhãn mở ra, lúc này mới nhìn thấy một khung xương hiện diện trước mặt anh, nhưng bộ xương này không phải màu trắng, mà là lốm đốm đen, cho thấy tình trạng trúng độc vô cùng rõ ràng.
“Còn tưởng cô biết tàng hình cơ chứ”, nhìn thấy bộ xương, Trần Đức quét mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Thì ra chỉ là thuật ẩn thân thôi, nhưng mà… hoàn hảo thật đấy, cô cứ ẩn thân như vậy đi, không có chuyện gì thì đừng ra mặt”.
Thuật ẩn thân của Hồng Y có thể nói là rất hoàn hảo, nếu như không phải anh có đôi mắt đặc biệt thì rất khó, cực kỳ khó phát hiện ra, cô cứ tiếp tục ẩn mình như thế, có lẽ vào những lúc quan trọng sẽ gặt hái được những hiệu quả vượt ngoài mong đợi.
“Ừm”.
Hồng Y nhẹ giọng đáp, cũng không nói thêm lời nào, vốn cô ta chỉ có ý muốn để Trần Bát Hoang chữa bệnh cho mình, và cũng chỉ đồng ý đi theo anh một tháng mà thôi.
Sau một tháng, tất nhiên cô sẽ đi.