Chương 671
Một giây sau, anh thoáng nhếch mép, khóe môi cong lên một cách kỳ lạ, đôi đồng tử chợt lóe sáng, anh không tránh né, thậm chí không hề có ý chống trả lại, thản nhiên đối mặt với Hồng Y: “Độc của cô đã ăn vào phủ tạng, giết tôi, bộ cô không thiết sống nữa à?”
Ngay lúc đó…
Con dao găm đỏ rực như lửa đột ngột dừng lại ngay trước cổ họng Trần Đức, chỉ kém một tấc, chậm một giây thôi làđã đâm vào rồi!
Hồng Y siết chặt con dao trong tay, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Đức: “Có ý gì?”
Thấy cô ta dừng lại.
Trần Đức âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng may, rốt cuộc không phải là người chán sống.
Nếu như cô ta không thiết sống…
Vậy thì phen này tính mạng Trần Đức có thể sẽ lâm nguy.
“Ý tôi là sao, cô còn không hiểu à? Son môi cô rất đỏ, trang điểm mắt rất lộng lẫy, nhưng đều không che giấu nổi những dấu vết của kẻ sắp chết”.
“Chậc chậc, mới 20 tuổi đã trúng phải thứ độc kỳ lạ như vậy, đúng là hiếm thấy”.
“Còn nói nhảm nữa tôi lập tức giết anh đó”, Hồng Y quắc mắt nhìn Trần Đức như muốn ăn tươi nuốt sống anh cho rồi.
Đúng vậy, cô ta đã trúng độc.
Nhưng mà…
Cô ta không muốn nghe Trần Bát Hoang nói linh tinh.
“Độc mà cô trúng có phải là cứ mỗi khi đến nửa đêm sẽ khó chịu cùng cực, y như có ngàn con kiến bò trong mạch máu toàn thân?”, Trần Đức mỉm cười tự tin hỏi.
Anh chỉ liếc sơ qua đã có thể nhìn ra kịch độc mà Hồng Y mắc phải.
Không chỉ như vậy.
Độc đã thâm nhập vào cốt tủy.
Chỉ e là, với căn cơ của cô ta, tuyệt đối không thể trị khỏi, nếu không cũng sẽ không mặc cho chất độc ăn mòn cơ thể như vậy.
Anh nói xong, lặng lẽ nhìn Hồng Y, ánh mắt cô ta thoáng run rẩy, rõ ràng là anh nói hoàn toàn đúng.
Sau đó.
Anh nói tiếp: “Loại độc này tôi trị được, nhưng mà…”
“Kỳ Hàn hẳn sẽ đi theo tôi, còn cô cũng phải theo sát bên cạnh tôi trong vòng một tháng”.
Người tên Kỳ Hàn này đã lọt vào mắt Trần Đức, anh không ngờ lại xuất hiện một kẻ thiên tư tuyệt đỉnh như vậy, thậm chí còn mạnh hơn cả anh, điều đó khiến anh cảm thấy được thỏa mãn.
Hiện tại, anh gần như chỉ đơn độc một mình, rất nhiều lúc có những chuyện anh hoàn toàn không làm nổi.
Anh cần một trợ thủ, hơn nữa còn phải là một trợ thủ cực mạnh.
Giang Hồ Hải cũng coi như một.
Kỳ Hàn, và cả Hồng Y, nếu được rèn giũa thêm chắc chắn sẽ càng mạnh mẽ.
“Anh uy hiếp tôi?”
Hồng Y giọng lạnh như băng, con dao găm trong tay run bần bật, tiến gần hơn đến chỗ Trần Đức.
Trần Đức không nhúc nhích, cũng không né tránh.