Bát Gia Tái Thế

Chương 67: Chương 67






“Thì một số người trong vòng quan hệ của Lôi Long thôi, mọi người biết nhau cả, bình thường cũng vẫn chơi chung mà”, Tô An Khê đáp.
“Được thôi, dù sao tối nay cũng không có việc gì, đi thì đi”, Lâm Dao đồng ý.
Tuy Tống Ngữ Yên và Lâm Dao là hoa khôi của trường, nhưng không hề khó gần, họ vẫn duy trì quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp.

Bố mẹ đưa họ tới học viện thương mại với mục đích làm quen thêm nhiều người trong giới, để lót đường cho công việc kinh doanh sau này.
Nói một cách đơn giản, họ đến đây không phải để học, họ đến để mở rộng vòng giao thiệp.
Tô An Khê thấy hai người đã đồng ý mới bắt đầu liệt kê cụ thể cho họ nghe về mấy người kia, gần như ngày thường luôn chơi cùng nhau, thuộc tầng lớp trung lưu trong trường, gia cảnh khá giả.

Lại là một cơ hội giao lưu rất ổn, Tô An Khê tới học viện thương mại là để giành lấy thứ này, mục đích làm thân cùng Lâm Dao và Tống Ngữ Yên cũng để tiếp xúc với những người này.
Gần như lần nào có người tổ chức tiệc tùng trong trường cô ta cũng có mặt, mấy năm nay cũng tích lũy được các mối quan hệ khá phong phú.
Thấy chỉ còn ba tháng nữa là phải tốt nghiệp rồi, cô ả càng thêm nhiệt tình với việc này.
Kể tới kể lui, ánh mắt của Tô An Khê đột nhiên liếc thấy Trần Đức, bèn giở giọng mỉa mai: “Party lần này không phải ai cũng đi được đâu, mấy thằng như Trần Đức có cầu xin cũng chẳng được, chúng ta nhất định phải ăn diện đẹp đẽ, xuất hiện lộng lẫy”.
Tô An Khê nâng cao tông giọng, cố tình để Trần Đức nghe được.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên thành một đường cong, không hề đáp lại vì lười chấp nhặt với loại người này, chỉ có Đàm Thu thoáng phàn nàn: “Mắt chó trông ai cũng nghĩ như mình”.
“Đừng để bụng, tối nay có việc gì không, ra ngoài đi chơi với tôi?”, Trần Đức hỏi, trải qua nhiều chuyện, anh đánh giá người khác cực kỳ chuẩn, anh cảm thấy Đàm Thu có thể bồi dưỡng thêm, không ngại ngần kéo theo người này.
“Tối nay?”, Đàm Thu ngẫm ngợi: “Tối nay có thời gian, tôi đi cùng anh”.
“Ừ, cứ quyết định thế nhé, bảy giờ tối nay đợi tôi ở cổng trường”, Trần Đức nói.
“Chân Dài à, người chia theo nhóm, vật họp theo loài.

Có một số người sinh ra đã không cùng thế giới với cậu rồi, cậu đừng bị lừa đi mất nhé”.
Lúc này, giọng điệu châm chọc của Tô An Khê lại vang lên lần nữa, thái độ khinh bỉ của cô ả đối với Trần Đức không hề giấu giếm, lần này còn tiện đà khinh thêm cả Đàm Thu.

“Yên tâm, tớ không dễ bị lừa thế đâu”, Tống Ngữ Yên tưởng rằng Tô An Khê đang giúp cô ấy chọc tức Trần Đức nên tinh nghịch đáp: “Cô chiêu này đâu thể bị người ta lừa đi dễ thế được”.
“Thế thì tớ yên tâm rồi”, Tô An Khê vẫn giữ giọng chế giễu: “Tớ không mong sau này cậu phải sống khổ sở đâu, những người này không xứng với cậu”.
Lâm Dao đứng yên một bên.

Trước kia cô không nghĩ Tô An Khê có điểm gì không tốt, ba người xưng em gọi chị nhưng từ sau khi Trần Đức xuất hiện, cô mới phát hiện hình như Tô An Khê có ý đồ khác.
Còn tại sao lại có suy nghĩ này thì đến bản thân cô cũng không rõ nữa.
“Đi thôi, hôm nay không có tiết, chúng ta về trang điểm cho đàng hoàng”, Tô An Khê mỗi tay kéo một người, rời khỏi lớp học.
“Nhớ đến cổng trường đợi tôi đúng giờ nhé”, Trần Đức nhắc nhở Đàm Thu thêm lần nữa, sau đó đứng dậy, thong thả đi sau ba cô gái.
Anh và Tống Thiên Vũ có hợp đồng, đã hứa bảo vệ Tống Ngữ Yên, tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Nhìn theo bóng lưng tràn ngập sức sống và hơi thở tuổi trẻ của Tống Ngữ Yên, bóng dáng đã bị phủi bụi rất lâu trong đầu Trần Đức càng lúc càng rõ ràng.


Giữa hai cô gái này có quá nhiều điểm tương đồng, thỉnh thoảng luôn khiến lồng ngực Trần Đức xuất hiện cảm giác đau nhói.
Lấy ra bình rượu nhỏ, anh dốc vào miệng mình một ngụm, trong đầu lại nhớ tới câu nói của Sửu gia trước khi mình rời khỏi trại giam.
Thứ gì cần phải đối diện thì nhất định phải đối diện, không thể lẩn tránh.
Từ khi tiếp xúc với Tống Ngữ Yên đến nay, gần như ngày nào Trần Đức cũng nhớ tới dáng vẻ của cô gái năm xưa, cứ như thế này mãi cũng không phải cách.
“Phù…”.