Bát Gia Tái Thế

Chương 669




Chương 669

Từ trước tới giờ, Kỳ Hàn chưa bao giờ coi đám người ở ngoài đời là cái đinh gì. Hàn Huyền Tông cướp đi thứ thuộc về hắn, thì với hắn, nó là một sự sỉ nhục cực kỳ nghiêm trọng!

Trong lòng hắn vẫn luôn kiêu ngạo, bình thường còn ngông cuồng, hờ hững, coi võ giả ngoài đời như một đám rác rưởi. Nhưng giờ phút này, sự kiêu ngạo, ngông cuồng ấy như một tòa nhà cao tầng lập tức sụp đổ thành một đống đổ nát.

Cổ họng hắn đắng chát, khô khốc, một người mạnh mẽ như hắn lại… lại không phải là đối thủ của Trần Bát Hoang!

Không những hắn mà những võ giả xung quanh cũng ngây dại. Chỉ có võ giả mới biết được Kỳ Hàn mạnh cỡ nào, nên giờ phút này, họ gần như muốn xỉu.

Lại nhớ đến Hàn Huyền Tông đã chết cứng ngắc, khi còn sống còn định giết Trần Đức, dùng máu của anh để ăn mừng. Giờ xem ra, quả thật là hề hước! Hết sức buồn cười!

Càng buồn cười là Hàn Huyền Tông còn dám châm biếm Trần Bát Hoang? Nhưng nào ngờ so với Trần Bát Hoang thì một lão già sống đến 90 tuổi như ông ta cũng chỉ là một con kiến thôi!

Rõ ràng, bữa tiệc này từ đầu là do Hàn Huyền Tông tự tìm đường chết, nên mới có kết quả như giờ!

Trong đầu mọi người hãy còn quanh quẩn cảnh tượng tia lửa bắn ra bốn phía, một chiêu đánh bại kẻ địch kia, quả thật giống như thiên thần hạ phàm, như một giấc mộng huyền ảo, cực kỳ đáng sợ!

“Hiển nhiên chỉ với Kỳ Hàn anh thì không có tư cách tha chết cho tôi”, trong bầu không khí yên tĩnh ấy, Trần Đức chậm rãi mở miệng.

“Muốn giết cứ giết!”, Kỳ Hàn hoàn hồn lại, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt trần ngập vẻ kiên định. Lúc này, bản thân đã như cá nằm trên thớt, không có tư cách cò kè mặc cả.

“Nói thử xem, Hàn Huyền Tông ăn cái gì của anh thế?”, Trần Đức trở bàn tay, cất đoản kiếm vào cổ tay áo, hờ hững nhìn Kỳ Hàn hỏi.

Anh không định giết Kỳ Hàn.

Đầu tiên, mục đích của Kỳ Hàn và anh là giống nhau, đều muốn giết Hàn Huyền Tông, nên cả hai không tính là địch.

Tiếp theo, anh có thể thấy được, từ đầu Kỳ Hàn đã không có sát khí với mình. Mặc dù ban nãy ra tay cũng không có, không tính lấy mạng anh, mà chỉ muốn dọa anh thôi.

Vả lại, anh cũng cần dựa vào Kỳ Hàn để biết một số thứ. Ví dụ như gia tộc lánh đời!

Bố mẹ anh có thể để lại linh khí thượng phẩm thì đương nhiên địa vị sẽ hơn hẳn người thường rất nhiều. Chưa biết chừng còn liên quan đến gia tộc lánh đời ấy chứ.

“Đan dược, mất một cái giá rất lớn mới có được, có thể nhanh chóng tăng lên thực lực. Tên là Thông Mạch Đan”, Kỳ Hàn không chút do dự hay tính giữ bí mật, trực tiếp đáp.

Thông Mạch Đan?

Mất một cái giá rất lớn?

Đây chẳng phải là một loại đan dược rác rưởi à?

Đương nhiên là Trần Đức biết Thông Mạch Đan.

Trong truyền thừa của Âm Dương Kinh có rất nhiều truyền thừa về đan dược, Thông Mạch Đan chính là một trong số đó. Nó có tác dụng là giúp người ở Ngưng Khí kỳ tăng lên thực lực, nhanh chóng nhảy đến Thông Mạch kỳ.

Loại đan dược này, mỗi người cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, cực kỳ vô dụng. Nó giống như Phục Nhan Đan, cũng là thứ dùng nồi áp suất là có thể luyện được.

Tác dụng ấy còn không bằng một miếng linh thạch

“Thông Mạch Đan chẳng qua chỉ là đan dược bình thường”, Trần Đức ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh mở miệng: “Đi theo tôi thì sau này nếu anh cần nó, tôi có thể bán cho anh”.