Một lát sau, điện thoại rung lên, là Diệp Khánh Ngôn gọi đến, người này báo cho anh biết là đã giải quyết xong chuyện của mấy người Vương Hạo Minh.
Vừa cúp máy, Trần Đức lại nhận được một cuộc gọi, lần này là Phì Tứ
“Đại ca, tối nay đến Thiên Hương Kiều uống vài ly được không? Tối nay tôi tổ chức một buổi gặp mặt bạn bè ở đây, mời toàn những người tai to mặt lớn đến, ngoài ra đại ca của tôi cũng muốn gặp anh”.
“Đại ca của anh muốn gặp tôi?”, Trần Đức khó hiểu, anh lớn của Phì Tứ chắc là thủ lĩnh thế giới ngầm ở khu Nam thành phố Tần, thân phận địa vị rất cao.
“Phải, anh ấy nói có thể anh ấy quen anh đó”, Phì Tứ nói: “Đại ca, lần này anh nể mặt tôi chút đi, nếu không chắc chắn lão đại sẽ trách phạt tôi không làm được việc”.
“Được rồi, tối nay mấy giờ?”
“Chín giờ”.
“Ừ, đến lúc đó tôi chạy qua”.
Trần Đức thoải mái đồng ý, uống rượu là việc anh thích nhất, hơn nữa anh cũng muốn biết ông trùm khu vực phía Nam thành phố Tần gì đó là người thế nào.
“Ok, anh báo địa chỉ, tối nay tôi bảo người đến đón anh”.
“Ừ”.
Trần Đức hờ hững đáp, báo địa chỉ xong thì cúp máy, sau đó câu được câu mất nói chuyện với Đàm Thu.
Anh nhận ra con người Đàm Thu không tệ, có lẽ trong cả trường cậu ta và Trần Đức không có sự ngăn cách.
Hơn nữa còn ra sức giới thiệu tình hình học viện thương mại cho Trần Đức nữa.
“Trường chúng ta thường có rất ít khóa học, nói là trường học thì chi bằng nói là nơi giao lưu của các con cháu nhà giàu sẽ đúng hơn, người ở mỗi tầng cấp đều phân ra thành các vòng bạn bè khác nhau”.
“Vòng bạn bè tầng thượng lưu do Trương Tử Đằng đứng đầu, cậu ta cũng là người theo đuổi Tống Ngữ Yên – Hội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, vừa đẹp trai vừa giàu có, bình thường rất ít khi ở trường”.
“Giới trung lưu do Lôi Long đứng đầu, cậu ta là hội phó câu lạc bộ bóng rổ, khoảng thời gian này cũng không ở trường, nghe nói là về nhà giải quyết chuyện gì đó”.
“Nói như thế hai người họ là tình địch à?”, Trần Đức hỏi.
“Cũng không phải, cạnh tranh công bằng đó! Ai theo đuổi được là của người đó thôi, mà ai cũng có thể theo đuổi hoa khôi, huống hồ hoa khôi Tống của chúng ta có thiện cảm với Trương Tử Đằng hơn”.
“Lâm Dao làm hoa khôi trường nhiều năm như thế, người theo đuổi cô ta cũng không ít nhưng đều bị đuổi đi.
Đừng nhìn cô ta là nữ mà lầm, nghe nói giơ tay một cái thì ra đòn không kém hơn hội trưởng câu lạc bộ võ thuật là bao, Vương Hạo Minh muốn mời cô ta vào câu lạc bộ võ thuật mấy lần nhưng đều bị từ chối”.
“Mạnh vậy sao?”
Trần Đức cố ý làm ra vẻ bất ngờ, thật ra không cảm thấy gì, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dao là anh đã nhìn ra cô gái này là một người luyện võ.
Bao gồm cả Tống Ngữ Yên cũng có chút bản lĩnh, thói quen thường ngày của người luyện võ rất khác biệt với người bình thường.
Huống hồ, họ là con cháu nhà giàu, luyện tập một vài thế võ phòng thân từ nhỏ cũng không phải chuyện lạ.
“Tóm lại, Tiền Bình kia là người của Lôi Long, anh đắc tội với nó, sau này phải cẩn thận chút.
Tên đó ghim thù rất nặng, chưa biết chừng đám Tiền Bình và Tôn Nhạc Dương lần này cũng do cậu ta gọi tới”.
Đàm Thu dặn dò Trần Đức, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng rất chân thành.
Cùng là người đến từ nông thôn, thậm chí với xuất thân không hề tốt như họ sẽ rất chật vật ở nơi được coi như “trường học quý tộc” này.
“Chân Dài”.
Lúc này, Tô An Khê từ bên ngoài bước vào, phấn khích nói: “Tối nay là sinh nhật Lôi Long đấy, người ta tổ chức party sinh nhật, mời chúng ta nè”.
“Thế hả?”, Tống Ngữ Yên đáp: “Tối nay là sinh nhật cậu ta?”
“Thật mà, tớ còn lừa cậu được chắc?”, Tô An Khê mỉm cười: “Lôi Long dặn dò tớ rất kỹ, nhất định phải gọi các chị em đi cùng”.
“Có những ai vậy?”, Tống Ngữ Yên hỏi.
.