Chương 648
Thoạt nhìn, ba gia tộc nắm quyền khống chế không hề thay đổi, tuy nhiên, nếu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ thấy được khác biệt to lớn trong đó.
Đầu tiên, vốn dĩ nhà họ Lý ở Thâm Đô và nhà họ Tạ ở thành phố Tần có thể đứng đầu là nhờ vào thực lực bản thân, không liên quan gì đến nhà họ Hàn.
Nhưng hiện tại, việc này lại do nhà họ Hàn chỉ định.
Thứ hai, theo như sự phát triển thông thường, nhà họ Tạ ở thành phố Tần đã mất đi vị thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là nhà họ Trương và Trương Thiên Dương sẽ bước lên thay thế.
Thế nhưng, chỉ một câu hời hợt của Hàn Huyền Tông, không chỉ cưỡng bức nhà họ Lý đầu nhập dưới trướng của mình, đồng thời còn muốn chối bỏ nhà họ Trương, cô lập bọn họ.
Đương nhiên, nhà họ Tạ không có ý kiến gì, nhưng Trương Thiên Dương lại cảm thấy rất khó chịu.
Gia chủ nhà họ Lý ở Thâm Đô – Lý Trung Hải cũng nhíu chặt mày, sắc mặt ông ta đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Có điều, những thành viên ủng hộ nhà họ Lý trong Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc còn chưa lên tiếng, nếu hiện tại ông ta mở miệng thì chỉ có một con đường chết.
Duy chỉ có Tạ Phương Thạch của nhà họ Tạ lộ vẻ đắc ý, gã đứng bên cạnh Hàn Huyền Tông, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn bao quát những vị tai to mặt lớn của thành phố Tần.
Dưới đài lặng ngắt như tờ.
Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ khó chịu, hôm nay, nhà họ Hàn nhúng tay vào cục diện chân vạc kiểm soát ba thành phố, nói vậy, chẳng phải ngày sau sẽ có không ít người có mặt ở đây bị chèn ép sao? Hàn Huyền Tông quá mức độc tài, cũng quá mức ghê tởm.
Thế nhưng, không một ai dám mở miệng.
Phút chốc, Hàn viên rơi vào yên tĩnh.
Ai tán thành?
Ai phản đối?
Câu hỏi khiến các nhân vật lớn có mặt tại đây phải ngậm miệng.
“Tôi phản đối!”
Sau vài giây, giữa bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên, Trương Thiên Dương lấy hết dũng khí đứng lên.
Ông ta biết rõ, dù ông ta không lên tiếng thì cũng chẳng có kết cục đẹp.
Ông ta và Trần Bát Hoang có mối quan hệ thân thiết, theo như sắp xếp của Hàn Huyền Tông, rõ ràng là muốn loại bỏ ông ta. Sau buổi tiệc mừng thọ này, chắc chắn nhà họ Trương sẽ bị chèn ép, phải đổ máu, thậm chí là tử vong.
Ông ta phải đứng ra nói chuyện.
Ông ta đứng dậy, ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm Hàn Huyền Tông đều tập trung trên người ông ta.
“Chủ tịch Trương, vậy mới đúng chứ!”, Đàm Thu lớn tiếng nói: “Không thể khuất phục như mấy con rùa đen thế được”.
“Bốp!”
Tạ Phương Thạch lại tát một cái vào mặt Đàm Thu, lạnh lùng nói: “Giờ chưa đến phiên mày nói chuyện, nếu còn ngoan cố, tao cắt lưỡi mày”.
Ánh mắt Trương Thiên Dương lóe lên tia kiên định, mở miệng nói: “Lão tổ Hàn, ông đúng là lớn lối, muốn nuốt trọn ba thành phố à? Cục diện của ba thành phố sao lại do một mình ông định đoạt được chứ?”
“Đúng vậy!”