Bát Gia Tái Thế

Chương 646




Chương 646

Ông ta thực sự mong Trần Đức không xuất hiện ở nơi này.

Cách đó không xa, một nam một nữ đang ngồi ở một cái bàn, nữ chính là Tưởng Sơ Linh, cô ta đã cải trang, ôm trong tay một bó hoa hồng, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, lễ phục sang trọng, không khác gì một nữ thần, hoàn toàn không giống với hình tượng thường ngày, dù là người quen e là cũng chưa chắc nhận ra.

Ngồi bên cạnh cô ta là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, Cao Sĩ Long.

“Cao…”, Tưởng Sơ Linh vừa định gọi chức vụ của Cao Sĩ long, chợt nhớ tới mình mang thân phận khác đến đây, vội vàng sửa miệng: “Anh à, chúng ta thật sự phải bảo vệ anh ta à?”

“Đúng!”, Cao Sĩ Long nói: “Nếu như anh ta thực sự nguy hiểm tính mạng thì phải bảo vệ mạng sống cho anh ta, chỉ như vậy anh ta mới bằng lòng đưa phương thuốc cho chúng ta, huống chi… Tôi nghĩ Trần Bát Hoang đáng để đầu tư lắm!”

“Được rồi… cứ vậy đi, bảo vệ thì bảo vệ, nhưng sau này phiền phức cũng sẽ rất nhiều đó…”, Tưởng Sơ Linh đưa mắt nhìn ra cổng, cô ta cũng không mong Trần Bát Hoang đến, nếu không chuyện đã to càng xé to hơn cho xem.

Không chỉ bọn họ.

Những người đến tham gia buổi tiệc mừng thọ này trong lòng đều biết mục đích là gì, bọn họ thường xuyên dõi mắt ra cửa, đợi Trần Bát Hoang xuất hiện.

Sau khi sắp xếp mọi người an vị, Hàn Huyền Tông lại trở về vị trí chủ tọa của mình, giơ tay lên khoát khoát, mọi âm thanh bên dưới lập tức ngừng bặt.

Tiếp đó, ông ta uống một cốc rượu thấm giọng rồi mở miệng hô: “Đưa người lên đây”.

Ông ta vừa hô xong, lập tức có mấy người bị áp giải vào phòng tiệc!

Bốn người Tiêu Mạn Y, Trương Ngọc Tiên, Hà Đồn, Đàm Thu đều không ngoại lệ, trên người bọn họ đều có vết thương, rõ ràng là từng bị đánh, thoạt nhìn có hơi thê thảm.

Sắc mặt Trương Ngọc Tiên vô cùng hoảng hốt, tâm trạng rối bời, đầu óc thì trống rỗng, bà ấy khóc thút thít mãi không dứt. Bởi vì hai chân chưa khôi phục cho nên Hà Đồn gần như được khiêng đến.

Trên người và trên mặt Đàm Thu có không ít vết thương, cậu ấy cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Tông.

Bốn người bị áp giải đến giữa phòng.

Bên cạnh Hàn Huyền Tông là một gã họ Tạ, đó là người kế thừa vị trí của Tạ Cường Đông. Gã lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Người vừa lên tiếng chính là người thừa kế của nhà họ Tạ, cũng là con trai Tạ Cường Đông – Tạ Phương Thạch. Gã độ khoảng 40 tuổi, trên người toàn là hàng hiệu, nổi bật nhất là bộ râu cá trê. Lúc này, gã đang chắp tay sau lưng, đứng cạnh Hàn Huyền Tông.

Nghe thấy tiếng quát của gã, đám thủ hạ lập tức đè mấy người Đàm Thu, Tiêu Mạn Y, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn quỳ rạp trên mặt đất.

“Hà Đồn, con sao rồi?”, Trương Ngọc Tiên nhích đến bên cạnh Hà Đồn, nước mắt lăn dài trên má, bà ấy đau lòng nhìn hai chân con trai.

“Mẹ, con không sao”, hai chân Hà Đồn bị tật, vốn không thể quỳ được, cho nên cả người anh ta gần như nằm dài trên mặt đất. Anh ta cố nén đau, an ủi Trương Ngọc Tiên.

Tiêu Mạn Y cắn chặt răng, vẻ mặt lạnh lùng, dù bây giờ cô ta có hơi chật vật, nhưng vẫn là một mỹ nữ. Tuy ở đây có một vài nữ ngôi sao, nhưng không một ai sánh bằng cô ta.

“Hừ, lão già kia, ông chết không yên đâu”, Đàm Thu hung hăng phun nước miếng về phía Hàn Huyền Tông, chỉ tiếc cách quá xa nên không dính lên người ông ta được: “Ông tưởng rằng bắt được chúng tôi là có thể bắt anh Bát Hoang à? Ha ha, đợi đó đi, anh Bát Hoang sẽ đem ông chém làm tám khối, biến thành thịt khô”.