Bát Gia Tái Thế

Chương 642




Chương 642

Mặc dù đã biết lý do của sự việc, nhưng ánh mắt Tống Ngữ Yên vẫn có chút kỳ quái.

Cô ấy và Trần Bát Hoang đã có giấy đăng ký kết hôn, từ đó đến giờ còn chưa từng nắm tay, vậy mà Diệp Khánh Ngôn lại nhanh chân đến trước, cảm giác này rất kỳ quái, hình như là… hơi ghen?

Lâm Dao thì nghĩ thoáng, không hề để ý chuyện này, cô xuất thân từ một gia đình giàu có, cô hiểu rõ người đàn ông ưu tú không thể nào chỉ có một người phụ nữ.

Không cần nói đâu xa, ngay cả bố cô cũng có đến bốn người vợ!

Những vệ sĩ bị thương xung quanh đều khá ghen tị, Diệp Khánh Ngôn thuộc cấp bậc nữ thần, nếu có thể nhận được nụ hôn của cô ấy, cho dù mất hai ba năm tuổi thọ bọn họ cũng sẵn lòng!

Sau vài giây, Trần Đức lảng sang chuyện khác nói: “Ngữ Yên, em đưa Tiểu Dao và những người anh em này đến bệnh viện, ổn định vết thương trong cơ thể trước, nhớ kỹ, tìm nơi kín đáo một chút, ngày mai trước khi trời tối, đừng có bất kỳ hành động nào”.

“Vâng!”

Tống Ngữ Yên nhẹ nhàng gật đầu, việc khẩn cấp trước mắt là xử lý thương tích của Giang Hồ Hải và nhóm vệ sĩ của cô ấy, nụ hôn đó của Diệp Khánh Ngôn cũng nhanh chóng bị lãng quên.

“Bát Hoang, anh… anh có thể cùng đi trốn với chúng tôi không…”, Lâm Dao lo lắng hỏi.

“Không thể”, Trần Đức thản nhiên đáp: “Yên tâm đi, tôi không sao, lão già đó vẫn chưa xứng làm đối thủ của tôi đâu”.

“Ông chủ…”

Giang Hồ Hải cũng định khuyên vài câu, nhưng Trần Đức đã khoát khoát tay, ngăn ông ta lại: “Mọi người đi đi, nếu không lát nữa chính quyền họ đến thì rầy rà lắm”.

“Trần Bát Hoang, vậy anh phải cẩn thận”, Tống Ngữ Yên cũng lo lắng: “Có xảy ra chuyện gì thì giữ mạng trước đã”.

“Bát Hoang!”

Đột nhiên, Lâm Dao nhón chân lên, thừa lúc Trần Đức không chú ý liền hôn anh.

“Chụt!”

Nụ hôn rất sâu, tiếng cũng rất kêu.

Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn đứng hình.

Giang Hồ Hải càng đực mặt ra.

Vầy là sao trời?

Lại một cô nữa à?

“Hãy nhớ, anh mãi mãi là đại anh hùng của tôi!”, không đợi mọi người kịp hoàn hồn, Lâm Dao chỉ để lại một câu, mặt mày đỏ như gấc, sau đó khởi động chiếc xe trong hầm xe đi ra, dìu từng vệ sĩ bị thương đưa lên xe.

“Trần Bát Hoang, cẩn thận nhé”, Diệp Khánh Ngôn nhẹ nhàng nói, rồi cũng quay lưng lái xe đi.

Tống Ngữ Yên lặng lặng nhìn Trần Đức thật sâu, sau đó cũng đi.

Chẳng bao lâu, mọi người bị thương đều được đưa lên xe, ba cô gái lái xe đưa đám người Giang Hồ Hải đi.

Hình Tông Đài nãy giờ vẫn canh giữ bên ngoài nhà họ Tống, thấy ba chiếc xe của nhóm Tống Ngữ Yên rời đi, lập tức dẫn theo mười mấy tay chân tin cẩn chạy đến hiện trường, gặp Trần Đức liền kêu lên: “Hoang Gia!”

“Tôi biết thế nào ông cũng đến”, Trần Đức đưa mắt nhìn thi thể dưới đất, nói: “Mấy người này ông định xử lý thế nào?”