Bát Gia Tái Thế

Chương 639




Chương 639

Khung cảnh dữ dội như vậy, có thể tưởng tượng được thanh kiếm này mạnh mẽ và tàn nhẫn đến mức nào!

Nếu bị đâm, Trần Bát Hoang nhất định sẽ chết!

Nhưng, tông sư Hoàng không vui chút nào, ông ta nắm lấy chuôi kiếm, vẻ mặt đanh lại, trong lòng dấy lên một tia sợ hãi, con ngươi đen khẽ nhúc nhích.

Né được rồi!

Tông sư Hoàng dám chắc, kiếm này là kiếm ông ta phát huy tốt nhất, cực kỳ hài lòng nhất trong những năm qua.

Cho dù là đồng cấp tông sư, e là cũng không ai có thể né tránh được!

Vậy mà, ngay cả góc quần áo của Trần Bát Hoang ông ta cũng không chạm được!

Sao lại như thế?

Tông sư Hoàng không dám tin.

Nhưng, đây là sự thật!

Thanh kiếm của ông ta quả thực đã đâm vào không trung!

Trong phút chốc, trên trán ông ta xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh, da đầu tê dại.

“Tạ Cường Đông, thiên đường có lối ông không đến, địa ngục không cửa lại xông vào!”

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên như tiếng sấm cực kỳ chói tai.

Trần Đức thực sự quá nhanh quá nguy hiểm, đã vượt quá phạm vi người thường, chỉ trong thời gian một phần mười nhịp thở, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Tạ Cường Đông như một bóng ma!

“Độp độp độp!”

Sự chú ý của Tạ Cường Đông vẫn đổ dồn vào tông sư Hoàng, khi Trần Bát Hoang xuất hiện, ông ta run bần bật, chân lảo đảo, như thể nhìn thấy thần chết, không ngừng lùi về sau.

“Muốn chết thì Trần Bát Hoang tôi sẽ tiễn ông lên đường!”

“Phịch!”

Liên tục lùi lại mấy bước, Tạ Cường Đông ngồi bệt trên mặt đất, một dòng nước không kìm được chảy xuống đũng quần.

Tè rồi!

Từng là người đứng đầu ở thành phố Tần, nhưng bây giờ đối mặt với Trần Bát Hoang lại sợ đến nỗi tè cả quần!

Kinh hãi, run rẩy, sởn gai ốc, ông ta hoảng sợ hét lên: “Tông sư Hoàng, cứu tôi!”

“Cứu?”

“Lần này thần tiên đến cũng không cứu được ông!”

Trần Đức nhích chân một cái, một viên sỏi bên cạnh chân anh lập tức bay lên.

“Phặp!”

Ở yết hầu của Tạ Cường Đông, đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, viên đá giống như một con dao, xuyên qua yết hầu của ông ta khiến máu thịt văng ra, bắn vào tường cách đó không xa.

Tạ Cường Đông cực kỳ sợ hãi, ông ta bất giác giơ tay ôm chặt cổ.

Chỉ là động mạch chủ đã vỡ nát, ông ta hoàn toàn không thể che lại, máu tuôn ra như suối, giống như những vòi nước nhỏ, từ kẽ tay phun ra, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp xung quanh.

“Không…”

Khóe miệng Tạ Cường Đông mấp máy, vừa mở miệng nói một tiếng, máu tươi đã trào ra khắp miệng ông ta, cả người ngã xuống đất.