Bát Gia Tái Thế

Chương 617




Chương 617

Nửa tiếng sau, Long Tiếu Hổ mồ hôi đầm đìa đi đến trước mặt Trần Đức, dè dặt nói: “Cậu Hoang, tôi đã chuyển đồ xong rồi. Cậu coi nên xử lý người phụ nữ kia thế nào?”

Người phụ nữ hắn ta nói đương nhiên là Thang Yến.

Trần Đức không đáp, anh vẫn chưa dám làm gì Thang Yến.

“Tôi chỉ muốn một kết quả là cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bạn tôi”, Trần Đức hờ hững nói: “Còn chuyện xử lý thế nào thì đó là chuyện của anh!”

“Vâng, vâng, cậu Hoang, cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý tốt!”, khi đối mặt với Trần Bát Hoang, trong lòng Long Tiếu Hổ luôn có một áp lực lớn như núi, gần như không thở nổi.

Hắn ta run rẩy, dè dặt hỏi: “Cậu Hoang, vậy… chúng tôi có thể, đi chưa?”

“Cút đi”.

Trần Đức xua tay, Long Tiếu Hổ như trút được gánh nặng, chữ cút kia như âm thanh của đất mẹ vậy. Hắn ta vội vẫy tay, dẫn theo Thang Yến đi.

Long Tiếu Hổ quyết tâm sau khi trở về nhất định phải dạy cho Thang Yến một bài học nhớ đời!

Mọi chuyện hôm nay đều tại con đàn bà chết tiệt này hết!

Nếu không tại cô ta thì sao hắn ta lại gặp phải Trần Bát Hoang?

Sao có thể làm cu li?

Sao có thể mất mặt như vậy?

Mẹ nó!

Long Tiếu Hổ càng nghĩ càng giận, sau khi đi xuống lầu, thoát khỏi tầm mắt của Trần Đức bèn không nhịn được tát một phát lên mặt Thang Yến.

“Ô…ô, ô…”

Thang Yến bị bịt miệng lại nên không nói nên lời, hoàn toàn không còn cái dáng vẻ độc ác như mấy mụ đàn bà đanh đá, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Sau khi đuổi đám Long Tiếu Hổ đi, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh cũng không có đi, mà là mua một ít đồ ăn về, tự mình xuống bếp làm một bữa tối phong phú, uống mấy ly với Hà Đồn.

Mấy năm nay, Hà Đồn đã chịu rất nhiều cực khổ, vài ly rượu xuống bụng xong bèn kể hết ra. Đường đường là đấng mày râu mà lại khóc nức nở, lớn tiếng nói xin lỗi mẹ, xin lỗi bố.

Mãi đến tận hơn 10 giờ tối, Trần Đức với Miêu Tiểu Thanh mới rời đi. Trên xe, Miêu Tiểu Thanh hết sức cảm khái nói: “Trần Đức, không ngờ cậu chẳng những lợi hại, mà còn là một thần y”.

“Đương nhiên rồi”, Trần Đức cũng không khiêm tốn: “Sau này, nếu cậu bị bệnh gì thì có thể tìm tôi. Tôi sẽ chữa cho”.

Miêu Tiểu Thanh giả bộ tức giận, cười mắng: “Tên khốn nhà cậu, chỉ chờ chị đây bị bệnh thôi có phải không?”

“…”

Về nhà, Trần Đức vừa đi đến cửa thì bỗng ngẩn ra.

Trước cửa nhà anh có một người phụ nữ đang nằm!

Cô ta mặc đồ bộ đội, dáng người thon dài, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, yếu ớt nằm trên mặt đất, bả vai đang đổ máu.

Trông miệng vết thương thì chắc là bị dao đâm, máu tươi không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ một mảng lớn trước ngực.

“Tưởng Sơ Linh?”