Bát Gia Tái Thế

Chương 596




Chương 596

Khi đó anh cho rằng quá khứ đã trôi qua nên cho vào dĩ vãng, một lòng chỉ muốn nuôi nấng Tử Hàm, không có quá nhiều suy nghĩ nên cũng không truy xét chi tiết.

Không ngờ cố nhân đã không còn.

Trần Đức thở dài.

“Chú Hà đi rồi, hiện tại chỉ còn vợ và con trai chú ấy sống nương tựa vào nhau”, Miêu Tiểu Thanh nói tiếp: “Cô ấy sống ở thôn Thành Trung cạnh cầu Nam Môn”.

“Tiểu Thanh, có thể dẫn tôi đi tìm họ không, tôi muốn điều tra thân thế của bản thân”, Trần Đức đáp: “Cho dù không tra được, tôi cũng nên tới gặp dì Trương một lần”.

“Được!”

Miêu Tiểu Thanh đương nhiên không từ chối, cô biết Trần Đức từ nhỏ đã muốn biết bố mẹ mình là ai, đang ở đâu, tại sao lại bỏ rơi anh.

Đây dường như là câu trả lời mọi đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi đều muốn biết.

Hơn nửa giờ sau, Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh mang theo một số trái cây, sữa và thực phẩm bổ sung xuất hiện trong một khu chung cư lâu đời, cộng đồng nơi đây rất đông đúc, cư trú ở đây hầu như đều là một số người trẻ tuổi làm thuê từ nơi xa tới, hoặc là người già.

“Năm ngoái tôi đến đây để đón một người họ hàng, có từng gặp qua dì Trương, cũng có đến thăm nhà dì ấy, nhà bọn họ ở tầng ba”, Miêu Tiểu Thanh vừa nói vừa quen việc dễ làm đưa Trần Đức leo lên tầng ba gõ cửa một căn phòng.

Phía sau cánh cửa rất nhanh đã truyền tới một giọng nói, sau đó một người phụ nữ tầm hai mươi bảy hai tám tuổi mở cửa từ bên trong, nhìn hai người Trần Đức bằng ánh mắt nghi hoặc: “Các người là ai?”

“Chào cô, xin hỏi đây có phải là nhà của dì Trương, Trương Ngọc Tiên không?”, Miêu Tiểu Thanh mỉm cười lễ phép hỏi.

“Đúng”, người phụ nữ nghe thấy ba chữ Trương Ngọc Tiên này liền thận trọng đánh giá hai người Trần Đức một lượt rồi hỏi: “Hai người tìm bà ấy có chuyện gì?”

“Có vài việc cần làm, thuận tiện tới thăm dì ấy một lát”, Miêu Tiểu Thanh cười đáp: “Vị này là Trần Bát Hoang, thuở nhỏ từng được chú Hà săn sóc lớn lên, mười năm nay vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài, hiện tại trở lại quê nhà, biết tin chú Hà đã qua đời nên đặc biệt đến đây gặp mặt dì Trương, không biết cô là gì của dì Trương…”

“À”, người phụ nữ vẫn không có ý mời hai người họ vào nhà, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi là con dâu của bà ấy, đồ đạc để vào trong này, nếu muốn tìm bà ấy thì lên sân thượng”.

Vừa nói, cô ta vừa nhận lấy đồ từ tay Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh, không đợi hai người đáp lời đã đóng sập cửa lại.

Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập ngờ vực.

Sân thượng?

Tại sao dì Trương lại ở trên sân thượng?

“Trước kia cậu chưa gặp con dâu của dì Trương bao giờ à?”, Trần Đức kỳ quái hỏi, trực giác nói cho anh biết người phụ nữ kia có vấn đề.

Về phần con trai của Trương Ngọc Tiên, Trần Đức ngược lại còn có một vài ấn tượng, anh ta tên là Hà Thôn, bởi vì lúc nhỏ chú Hà luôn bênh vực anh nên con trai của ông thường xuyên ghen tị, hai người còn vì vậy mà đánh nhau không ít lần.

Trần Đức đã đặt cho anh ta biệt hiệu là Hà Đồn.

“Chưa từng”, Miêu Tiểu Thanh cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Vài năm sau khi cậu rời đi, trại trẻ mồ côi cũng bị di dời, một nhóm nhân viên cũ bị sa thải, gia đình mất nguồn thu nhập, tên Hà Đồn kia cũng bỏ học đến công trường làm thuê, một lần ngoài ý muốn…”