Chương 579
Thường một quyền của võ giả cảnh giới vận khí có sức mạnh khoảng 1000kg, mà hắn lại có thể đấm ra 2000kg. Đây là thiên phú của hắn, cũng là một trong những lý do Tạ Phương Kiệt được Vân Huyền Thương Không nhận làm đệ tử!
“Vèo!”
Nắm đấm của hắn xẹt qua không khí như một tảng đá lớn bay thẳng về phía Trần Đức!
Sức mạnh của một quyền ấy không ngừng cô đọng lại ở giữa không trung, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt tới đỉnh. Rõ ràng chỉ là một quyền, nhưng lại như một cây búa khổng lồ rít gào bổ thẳng về phía Trần Đức. Hầu như không ai có thể nhìn thẳng vào sức mạnh kinh khủng đó.
Chẳng mấy chốc, một quyền ấy chỉ còn cách Trần Đức không tới nửa mét.
Đúng lúc này, Trần Đức cất con dao găm trong tay đi, cũng giơ tay lên, bước tới trước, đấm thẳng vào nắm tay của Tạ Phương Kiệt.
“Đấu quyền với tao? Trần Bát Hoang, mày chán sống hả!”, Tạ Phương Kiệt cười gằn, hắn không ngờ Trần Đức lại kiêu ngạo như thế, chẳng thèm dùng thanh kiếm của hắn và dao găm của bản thân, mà lại đấu quyền với mình.
“Ầm!”
Hắn vừa nói xong, hai nắm tay đã đấm vào nhau, không trung như có một vụ nổ mạnh. Sau đó, một cảnh tượng đáng sợ lập tức xuất hiện.
Bịch, bịch, bịch!
Dưới nắm đấm của Trần Đức, Tạ Phương Kiệt liên tục lùi lại cả vài chục bước. Mà lúc này, tay của hắn lại run lẩy bẩy.
Rõ ràng có thể thấy được nắm tay của hắn đã nứt toạc, máu thịt, xương cốt như bị nghiền nát, hoàn toàn biến hình. Da tróc thịt bong, máu tươi bầy nhầy, cốt cách trắng bóc lộ ra trước mắt mọi người.
“Á!”
Tạ Phương Kiệt phát ra một tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết, ôm lấy bàn tay của mình, toát mồ hôi lạnh. Trong mắt hằn lên vẻ dữ tợn, đau đớn hét lên điếc cả tai.
“Chẳng phải nói muốn tao chết sao? Nào, tới nào!”
Chỉ thoáng chốc, Trần Đức đã đuổi theo, giơ tay đấm ra một quyền về phía đầu của Tạ Phương Kiệt.
Tạ Phương Kiệt giật mình hoảng sợ, muốn né đi, nhưng tốc độ của một quyền đó quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp né. Thế nên, hắn chỉ có thể giơ bàn tay còn lại lên, dằn nỗi sợ hãi xuống, đón đỡ.
“Ầm!”
Chẳng hề bất ngờ, Tạ Phương Kiệt lại lùi ra sau, bàn tay kia cũng da tróc thịt bong, máu me nhầy nhụa, trông vô cùng thê thảm.
Sau đó, trong tay Trần Đức chợt xuất hiện một con dao găm, dùng một tốc độ và góc độ quỷ dị, lóe lên vẻ sắc lạnh đâm vào cổ Tạ Phương Kiệt.
Thoáng chốc, phụt!
Một tiếng bắn máu vang lên, con dao găm bình thường kia đã đâm vào cổ Tạ Phương Kiệt, máu phun ra, nhiễm đỏ cả cổ hắn. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Có điều, nó cũng không có giết chết hắn.
Thủ đoạn của Trần Đức cực kỳ quỷ dị và xảo diệu, rõ ràng mũi dao đã đâm vào cổ, nhưng lại không tổn hại đến mạch máu và dây thần kinh trí mạng của Tạ Phương Kiệt.
Đương nhiên, nếu Trần Đức muốn thì chỉ cần tùy tiện nhúc nhích lưỡi dao là đã có thể lập tức lấy mạng hắn.