Bát Gia Tái Thế

Chương 528




Chương 528


Dù giá khởi điểm chỉ một trăm ngàn tệ, nhưng hội trường cũng im lặng hồi lâu vì không có ai nâng giá cả, rất lâu sau, một doanh nhân mới giơ tấm biển lên với tâm lý đánh bạc:


“Một trăm năm mươi ngàn”.


Trần Đức khá bất ngờ trước tình huống này, anh liếc nhìn số ít võ giả có mặt ở đây và Khổng Hoằng Nghĩa đang ngồi bên cạnh gia chủ nhà họ Hồ, thấy bọn họ đều không có động tĩnh gì cả.


“Là không nhìn ra hay là không cảm nhận được khí tức của linh lực bên trong?”


Để không thu hút sự chú ý, Trần Đức không ra giá ngay mà đợi thêm một lúc, sau khi giá được nâng lên hai trăm năm mươi ngàn anh mới tham gia.


Ba trăm ngàn!


Trần Đức vừa nâng biển lên, các ông trùm trong giới kinh doanh và các nhân vật tai to mặt lớn đều vô cùng thích thú nhìn về phía Khổng Hoằng Nghĩa, muốn xem liệu ông ta có nâng giá theo hay không.


“Còn muốn gài bẫy tao? Trần Bát Hoang, mẹ nó mày thực sự tưởng tao ngu à?”


Sắc mặt của Khổng Hoằng Nghĩa cực kỳ khó coi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý đến Trần Bát Hoang, một hòn đá vụn ba trăm ngàn tệ, nếu ông ta còn đấu giá theo thì lại bị người ta mắng ngu à.


Sau khi Trần Đức nâng giá lên ba trăm ngàn tệ, không có ai trong hội trường tiếp tục tăng theo, nhiều người cho rằng giá này có hơi cao, dù sao cũng chỉ là một hòn đá vụn mà thôi.


Trong lòng Trần Đức khá căng thẳng, thực sự không muốn có người nâng giá với mình, một khi liên tục tăng giá thì rất dễ bị người khác phát hiện đầu mối, đến lúc đó giá sẽ tăng cực kỳ cao, muốn có được nó, chỉ sợ sẽ phải trả giá rất đắt.


May quá, vận khí không tệ, dưới tâm trạng hơi lo lắng của Trần Đức, không có ai trong hội trường tiếp tục tăng giá, cuối cùng Miêu Tiểu Thanh cũng gõ búa xuống, đấu giá thành công ba trăm ngàn.


Một thanh niên nói: “Thật sự tiêu ba trăm ngàn mua một hòn đá, bó tay với tên này luôn”.


“Con thì hiểu cái gì, ba trăm ngàn có thể nói là đáng giá, cũng có thể nói là không đáng, không đáng ở chỗ thực sự chỉ mua một hòn đá, đáng ở chỗ không bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền thông đưa tin”, một ông trùm kinh doanh đáp.


“Bố, tại sao lại thế ạ?”, cậu thanh niên hỏi.


“Mười đợt đấu giá trước ở trung tâm Thế Kỷ, vật phẩm rẻ nhất cũng hơn hai triệu tệ, nhưng năm nay lại xuất hiện một món được bán với giá ba trăm ngàn, hơn nữa nó chỉ là một hòn đá, con nói có thể không lên mục tin tức sao?”


“Vậy tại sao không có ai tăng giá?”


“Haha, thứ nhất, hòn đá quá bình thường. Thứ hai, thanh niên kia đang ngồi bên cạnh Quan Hổ. Mọi người đều nể mặt Trương Thiên Dương đấy, nếu không thì với số tiền mấy trăm ngàn, người đến tham gia đấu giá ở đây vẫn có thể kham nổi”.


Thanh niên này nhận ra mình vừa mới ra trường, vẫn luôn sống dưới sự bảo bọc của bố mẹ, chưa hiểu biết nhiều về giới kinh doanh nên đặc biệt đến đây để học hỏi mở mang tầm mắt, không ngờ một phiên đấu giá nhỏ lại chứa đựng nhiều đạo lý đến vậy.


“Phù…”


Nhìn chiếc búa nhỏ trong tay Miêu Tiểu Thanh gõ xuống, Trần Đức mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với anh mà nói, linh thạch mới là bảo vật thực sự, gì mà Thanh Hà Thượng Đồ, thư họa cổ đều là gió thoảng mây trôi!


Trong buổi đấu giá này xuất hiện linh thạch, hơn nữa còn mua được nó với giá ba trăm ngàn tệ, đối với Trần Đức, đây chắc chắn là một lần cực kỳ may mắn!


Chỉ tiếc là…