Bát Gia Tái Thế

Chương 526




Chương 526


Ba tỷ.


Ngay sau khi mức giá này được đưa ra, một số ông trùm kinh doanh vốn muốn tham gia cuộc canh tranh liền gạt bỏ suy nghĩ, mặc dù Thanh Hà Thượng Đồ rất có giá trị, nhưng ba tỷ cũng không phải là một số tiền nhỏ.


Hơn nữa, bọn họ còn phải giữ lại một ít tiền để đấu giá vật phẩm cuối cùng.


“Tôi cũng tham gia góp vui một chút”, đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên, Tống Ngữ Yên giơ tấm biển lên: “3,2 tỷ”.


“Đại sư Khổng…”, giá được nâng lên quá cao khiến Hồ Thái Minh không thể ngồi yên, đành phải nhắc nhở: “Tiền mặt mang theo trong thẻ của chúng ta không nhiều, vật phẩm cuối cùng còn chưa xuất hiện…”


“Tôi tự có chừng mực”.


Khổng Hoằng Nghĩa lãnh đạm nói một câu, rồi giơ tấm biển lên: “3,5 tỷ”.


Khóe miệng Hồ Thái Minh co giật, nhưng cũng không dám nói thêm.


“Còn một trăm triệu nữa, chỉ một trăm triệu nữa thôi là bằng giá của Lư Sơn Quan Bạo Đồ rồi!”


“Có thể đột phá lên giá cao mới không?”


Trong hội trường vang lên tiếng xì xào bàn tán, rất mong chờ có người tăng giá thêm lần nữa.


Song, sau khi Tống Ngữ Yên giơ tấm biển giá 3,2 tỷ lên thì liền ngồi xuống.


3,5 tỷ, cái giá này cơ bản đã đạt tới giới hạn.


Nếu còn lên giá tiếp nữa thì sẽ nằm ngoài phạm vi giá trị của nó.


Trần Đức cười nói với Khổng Hoằng Nghĩa: “Vị bằng hữu này quả nhiên là thổ hào, ông nói đúng, tuổi còn trẻ thì nên khiêm tốn một chút, bức tranh này vốn dĩ là của tôi, tôi chỉ là tiện tay ra giá mà thôi, nếu ông thích thì cứ lấy đi”.


Sau khi Trần Đức hờ hững nói xong câu này, anh liền ngồi xuống, vẻ mặt thoải mái, không nói thêm lời nào.


“Cái gì?”


“Bức tranh đó là của hắn?”


“Hắn đây là cố ý bẫy người khác!”


“Cũng không có quy định nào nói là không thể tự mình ra giá, đây chỉ là thủ đoạn tăng giá hợp lý mà thôi…”


“Bức tranh đó, nói thật, giá thị trường chỉ khoảng ba tỷ, người đó bị lừa mất năm trăm triệu”.


Một ông trùm kinh doanh tinh ý nói: “Người thanh niên đó cố tình làm vậy, tôi đã để ý thanh niên đó từ lâu. Mỗi lần cậu ta ra giá, Hồ Thái Minh và người đàn ông trung niên kia sẽ nâng giá lên theo, giữa hai người kia chắc chắn có ân oán gì đó”.


“Đúng vậy, tôi cũng để ý, Hồ Thái Minh… lần này bị lừa không ít nhỉ…”


Trần Đức vừa dứt lời, nhiều nhân tài có mặt ở đây mới sực tỉnh lại sau cuộc nâng giá vùn vụt, bắt đầu phán đoán giá cả thị trường thực của bức tranh kia, dần dần nổi lên một cuộc thảo luận.


Chỉ cần quan sát tỉ mỉ và cẩn thận thì sẽ nhận thấy sự tồn tại của Trần Đức.


Dù sao, vị trí của anh cũng là vị trí đẹp nhất trong hội trường này, ngồi bên cạnh anh là người phát ngôn của Trương Thiên Dương!


Cho nên, những người chú ý đến anh cũng tự nhiên nhận ra là thanh niên này ắt hẳn có ân oán với người đi cùng Hồ Thái Minh.