Chương 522
“Rượu ngon thì ai chẳng thích, giám đốc Điền này, rượu trăm năm mà ông đã muốn mua được chỉ với giá 15 triệu tệ ư? Cái này có chút không tốt lắm thì phải”, một ông lão khác đứng dậy nói: “Tôi ra giá 20 triệu tệ!”
Người ra giá cũng là một doanh nhân, khoảng hơn 60 tuổi, trông rất nhanh nhẹn khỏe mạnh. Ông ta từng có xích mích với Điền Ngưu nên cố tình đứng dậy gây khó dễ.
“30 triệu tệ”.
Ông ta vừa dứt lời, Điền Ngưu lập tức tăng giá. Lần này, Điền Ngưu nâng thẳng lên 10 triệu tệ!
Giống như tiền trong mắt họ chỉ là giấy!
Một số nhân sĩ tinh anh phía sau thính phòng tự thấy cũng đủ tiền, nhưng so với những người như Điền Ngưu thì vẫn rất nghèo, thầm cảm khái không thôi. Có người bị đả kích, có người lại thề phải cố gắng để đạt tới trình độ như họ.
“35 triệu tệ”, tên đối đầu với Điền Ngưu lại đủng đỉnh tăng giá.
“40 triệu tệ!”
“45 triệu tệ!”
“50 triệu tệ!”
Hai người anh truy tôi đuổi, cạnh tranh liên tục, ra giá đã vượt qua giá trị của bình rượu trăm năm kia, cũng vượt qua mức giá cao nhất do chuyên gia đoán.
“80 triệu tệ!”
Trong hội trường bỗng vang lên một giọng nói mạnh mẽ, lần này người ra giá không phải Điền Ngưu, cũng chẳng phải tên đối đầu với ông ta, mà là ông chủ của trung tâm Thế Kỷ – Trương Thiên Dương.
Cái giá 80 triệu tệ vừa ra, cả hội trường lập tức im lặng.
80 triệu tệ 1,5 lít rượu!
Nếu ở bên ngoài thì đó là điều có mơ cũng không dám nghĩ tới!
Chắc hẳn chẳng bao lâu sau, bình rượu giá trên trời này sẽ lên báo.
Bên ngoài, một số phóng viên, truyền thông đã bắt đầu soạn bài bằng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị đăng chuyện này lên.
Trương Thiên Dương bất ngờ ra giá, cả Điền Ngưu và tên kia cũng có hơi kinh ngạc.
Trương Thiên Dương đứng dậy nói: “Hai ông bạn này, trước tiên, tôi phải nói câu xin lỗi đã. Tôi có một anh bạn cũng rất thích uống rượu, bình rượu này có 1,5 lít, đến lúc đó tôi sẽ giành ra nửa lít chia cho mỗi người một nửa, mong hai người đừng tranh nữa, thế nào?”
Điền Ngưu im lặng, cuối cùng cũng từ bỏ việc ra giá.
80 triệu tệ, một con số trên trời. Tuy ông ta mê rượu, nhưng cũng có vẻ không đáng.
Huống chi, đó còn là Trương Thiên Dương tự mình ra giá. Vả lại, đối phương cũng đồng ý chia cho mình một ít trước mặt mọi người.
Về tình cảm, thể diện hay trường hợp thì bất cứ một loại nào trong ba mặt này, ông ta mà còn cố tranh nữa thì sẽ có vẻ không ổn. Thế nên, bấy giờ Điền Ngưu cũng nói: “Rượu ngon xứng kẻ mạnh, rượu này đi với chủ tịch Trương thì quá tuyệt rồi!”
“Nếu chủ tịch Trương thích, thế tôi sẽ không tham gia cạnh tranh nữa, tùy ông quyết định vậy”.
Điền Ngưu từ bỏ, đối thủ của ông ta cũng hừ lạnh một tiếng, từ bỏ theo.