Mạc Vấn Thiên nắm lấy bàn tay của Mạc Thiếu Dương, dùng sức vặn một cái.
Rắc!
Một tiếng gãy xương vang lên, sắc mặt Mạc Thiếu Dương lập tức trắng bệch, rồi hét lên thảm thiết như bị thọc tiết heo.
Mạc Vấn Thiên bịt miệng hắn ta lại: “Mẹ nó mày nhỏ giọng lại cho tao!”
Mạc Vấn Thiên thật sự không muốn khiến nhiều người chú ý đến tình hình bên này nữa, dằn nỗi xót xa vào lòng, mặc Mạc Thiếu Dương giãy giụa, nhưng vẫn không bỏ tay ra.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng hét của Mạc Thiếu Dương nhỏ lại, ông ta mới thả ra.
Mà Trần Đức, Quan Hổ, Tống Ngữ Yên đã rời đi.
“Tại… tại sao, rốt cuộc thì hắn là ai?”, Mạc Thiếu Dương nhìn bóng lưng của họ, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Cậu ta là ai không phải là điều chúng ta có thể quan tâm, càng không phải người con có thể biết được.
Con chỉ cần biết, con không thể chọc vào cậu ta.
Dù là nhà họ Mạc chúng ta cũng không thể chọc vào cậu ta, hiểu không?”, vẻ mặt Mạc Vấn Thiên trần đầy nghiêm túc nói: “Sau này thấy cậu ta thì con phải kính trọng chút, nếu không thì con đừng làm con trai của bố nữa!”
“Bố, con hiểu rồi, không có lần sau đâu, sẽ chẳng còn lần nào nữa đâu ạ…”
“Hừ, biết thế là tốt, tay còn đau không?”
“Đau”.
“Con đừng tham gia buổi đấu giá này, bố sẽ gọi người đến đón con, trở về bó xương đi”.
Mạc Vấn Thiên thở dài, xoay người đi, chạy theo đám Quan Hổ.
Tay Mạc Thiếu Dương rất đau, sau khi Mạc Vấn Thiên gọi phục vụ tới nâng bèn nghẹn ngào rời đi, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến đám Lục Tầm Dạ, Diêm Mộng và bạn thân của cô ta.
Mấy người Diêm Mộng đứng tại chỗ, lòng đầy phức tạp, mỗi người một suy nghĩ.
Thậm chí… còn có chút cô đơn và hối hận.
Đương nhiên là họ cũng nghe thấy lời nói của Mạc Vấn Thiên.
Họ đến xem buổi đấu giá ở trung tâm Thế Kỷ là để làm quen với nhiều ông lớn, tìm kiếm một tiền đồ rộng mở.
Ai ngờ, ông lớn lớn nhất lại ở ngay bên cạnh họ.
Nhưng họ lại mắt chó không thấy Thái Sơn, không để ý, quý trọng, mà còn chế giễu người ta.
Nếu lúc trước họ không khinh bỉ, không mắt để lên đầu mà đối xử tốt với Trần Bát Hoang thì không biết giờ đây sẽ có kết quả khác không?
Bốn người ngồi vào vị trí của mình, im lặng không ai nói chuyện.
Diêm Mộng lấy cuốn sổ trong lòng ra, mở nó ra rồi tiếp tục vẽ bức tranh chú hề chưa kịp hoàn thành kia.
Cô ta nhớ lại tối hôm đó, nghiêm túc vẽ.
Chỉ có vậy mới lu mờ được sự ảnh hưởng của Trần Bát Hoang mang đến cho cô ta.
“Cậu Trần, cảm ơn cậu đã giơ cao đánh khẽ”, Mạc Vấn Thiên dạy bảo xong Mạc Thiếu Dương bèn đuổi theo ba người Quan Hổ, tự mình cảm ơn Trần Đức.
Câu cảm ơn ấy cũng không phải nói cho có, mà là thật lòng thật dạ cảm ơn!
Bởi vì ông ta biết quá trình hai anh em Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ bị đuổi khỏi nhà họ Tống, nên hiểu rất rõ người thanh niên trước mặt có bao nhiêu bản lĩnh.