Ở phía đó, có ba người đang đi về hướng này!
Hai nam một nữ!
Ba người này, Mạc Thiếu Dương đều biết!
Một người là Quan Hổ, quản gia luôn bên cạnh Trương Thiên Dương – chủ tịch tập đoàn Thiên Dương như hình với bóng!
Hai người còn lại, một người là bố của hắn ta, còn cô gái xinh đẹp kia là chủ tịch mới của tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, Tống Ngữ Yên!
Nghe thấy tiếng hét của hắn ta, cả ba liền chú ý đến tình hình ở đây.
“Giám đốc Mạc, kia là con trai của ông sao?”, Quan Hổ cười hỏi.
“Đúng thế”, Mạc Vấn Thiên nhìn thấy Mạc Thiếu Dương và Trần Đức đang đứng trước mặt con trai mình, ông ta bỗng ngây người một chút, sau đó một tia vui mừng chợt lóe lên!
Vốn dĩ ông ta, Quan Hổ và Tống Ngữ Yên đến đây chính là muốn tìm Trần Bát Hoang!
Chính vì mối quan hệ với Trần Bát Hoang nên Quan Hổ đã đích thân tiếp đón tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ bọn họ.
Qua cuộc trò chuyện, bọn họ mới biết Trần Bát Hoang chính là là ân nhân cứu mạng của Trương Thiên Dương!
Với thân phận quan trọng như vậy, bất luận là ông ta hay Tống Ngữ Yên cũng đều khá bất ngờ.
Với tư cách là nhân vật cấp cao của tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, ông ta vẫn biết một số chuyện về nhà họ Tống, nhờ có sự giúp đỡ của Trần Bát Hoang nên hai người Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ mới bị bị trục xuất ra ngoài.
Mặc dù Trần Bát Hoang là vệ sĩ, nhưng cả tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, ai dám đắc tội anh?
Hơn nữa bây giờ, anh không chỉ là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ, mà còn là ân nhân của Trương Thiên Dương!
Hai thân phận quan trọng như vậy, cũng đủ để Mạc Vấn Thiên quỳ gối nịnh bợ!
Ông ta đã hạ quyết tâm phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Trần Bát Hoang, cố gắng nịnh nọt anh để đặt nền móng cho tương lai.
Không ngờ, đứa con trai bất tài của ông ta lại quen Trần Bát Hoang trước rồi, điều này khiến ông ta rất vui, ông ta khá là tự hào nói với Quan Hổ:
“Kia chính là con trai tôi, Mạc Thiếu Dương.
Không ngờ nó lại ở cùng cậu chủ Trần, thật sự là khiến tôi có chút kinh ngạc”.
“Nó vừa tốt nghiệp, vì muốn để nó mở mang tầm mắt nên mới bảo nó đến trung tâm Thế kỷ tham quan một chút”, Mạc Vấn Thiên vừa nói vừa vẫy tay với Mạc Thiếu Dương
Mạc Thiếu Dương vốn đã không xem ai ra gì, giờ lại càng ngạo mạn hơn: “Thấy chưa, bố tao và chủ tịch tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ đều ở đây, nếu mày dám động vào tao, tao đảm bảo mày sẽ lập tức phải cút khỏi đây, hơn nữa là cút khỏi đây một cách cực kỳ khó coi”.
“Trần Bát Hoang!”, Diêm Mộng giật giật góc áo của anh lắc đầu, cô ta thật sự không muốn Trần Đức xảy ra chuyện trước mặt mình, đồng thời, cô ta nói với Mạc Thiếu Dương: “Cậu chủ Mạc, nể mặt tôi đừng làm khó anh ta, được không?”
Cô ta cực kỳ, cực kỳ không muốn cúi đầu trước Mạc Thiếu Dương.
Nhưng, bây giờ không thể không cúi đầu cầu xin giúp Trần Bát Hoang!
“Mộng Mộng, đương nhiên là anh sẽ nể mặt em, nhưng, người đã động tay động chân với anh thì nhất định phải xin lỗi, cúi người xin lỗi!”, Mạc Thiếu Dương đắc ý nhìn chằm chằm Trần Đức: “Mày còn nhiều nhất mười giây nữa, bố tao sắp qua đây rồi, sau mười giây, tao không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”