Bát Gia Tái Thế

Chương 510






Còn Trần Đức, trực tiếp bước qua người hắn!
Bước chân này, tựa như có một hòn đá rơi xuống ngực, Lục Tầm Dạ cảm giác sắp thở không nổi, hoàn toàn không thể phản kháng.

Chỉ trong chốc lát đó, trong mắt hắn, Trần Bát Hoang giống như một vị thần cao cao tại thượng mà hắn không thể chống lại!
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, rất quỷ dị.


Chỉ là một một sự tiếp xúc ngắn ngủi mà thôi!
Nhưng hắn dám chắc chắn, loại cảm giác đó là có thật, vô cùng kinh hãi!
Bỏ qua tình hình của người dưới chân, Trần Đức đã đến trước mặt Mạc Thiếu Dương.

“Trần Bát Hoang, anh muốn làm gì!”, Diêm Mộng tiến lên một bước, ngăn Trần Đức lại, hận không thể rèn sắt thành thép: “Đây là trung tâm Thế Kỷ, không phải là nơi anh có thể tùy tiện giở thói ngang ngược, đừng tưởng có chút bản lĩnh thì có thể ức hiếp người khác, hiểu không?”
Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt với Trần Đức! Cô ta thực sự không muốn Trần Bát Hoang gây rắc rối ở đây! Dịp đặc biệt như ngày hôm nay, ở nơi như thế này, nếu Trần Bát Hoang gây chuyện sẽ dẫn đến phiền phức cực lớn, dù sao cũng là hàng xóm, tuy rằng cô ta rất ghét Trần Bát Hoang nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh gặp rắc rối.

Quan trọng nhất, anh là khách thuê nhà của mẹ cô ta, lỡ như kinh động đến bố của Mạc Thiếu Dương, sau đó lại kinh động đến một số nhân vật lớn, cô ta và mẹ cô ta đều sẽ bị liên lụy.

Cho nên, cô ta có nghĩa vụ phải nhắc nhở và ngăn chặn Trần Bát Hoang!
Vừa nói, cô ta vừa lắc đầu với Trần Đức: “Nhịn một chút, được không?”
“Diêm Mộng, chuyện này không liên quan đến em, em tránh ra”, Trần Đức vừa nói, vừa giơ tay kéo cô ta ra.


Diêm Mộng không thể ngăn cản được sức mạnh của anh.

Trong tích tắc, cô ta đã bị kéo sang một bên.

“Phịch!”
Đột nhiên, trong tay Diêm Mộng, một cuốn sổ rơi xuống đất, ở một trang nào đó của cuốn sổ, có một cây bút phác thảo kẹp ở giữa, sau khi tiếp đất trùng hợp lật ra trang đó.

Có thể thấy rõ, trên đó là bản vẽ phác thảo của một bức tranh chưa hoàn chỉnh.

Đó là một khuôn mặt, một khuôn mặt đeo mặt nạ hề, khuôn mặt đã hoàn thiện, còn phần cơ thể mới chỉ vẽ đến vai.

“Trần Bát Hoang, anh làm gì thế!”, Diêm Mộng vội vàng cầm quyển sổ cất đi, có chút đỏ mặt, tức giận nói: “Anh không nghĩ cho bản thân mình, nhưng không thể nghĩ cho tôi và mẹ tôi sao, nếu chúng tôi bị anh liên lụy thì sau này phải làm thế nào?”
“Em yên tâm, anh sẽ không khiến ai bị liên lụy đâu”, Trần Đức vẫn bình tĩnh như cũ, anh không hề chú ý đến cuốn sổ đó.


Không hề để ý đến Diêm Mộng.

Giây tiếp theo, anh đã đi đến trước mặt Mạc Thiếu Dương!
Mạc Thiếu Dương bất giác lùi về sau hai bước: “Mày, Trần Bát Hoang, mày muốn làm gì, có tin tao lập tức gọi…”
“Bố!”
Đột nhiên, giọng điệu của Mạc Thiếu Dương thay đổi, hắn ta nhìn về phía cách đó không xa.