Bát Gia Tái Thế

Chương 507






Không hoạt động trong lĩnh vực của bọn họ thì không ai biết bọn họ cả đời đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào đồ cổ, càng không ai biết trong lòng bọn họ, thư họa có địa vị cao đến thế nào.

Đặc biệt là Thạch Vân Sinh, ông không chỉ là một chuyên gia về đồ cổ, mà còn là một nhà thư pháp, hội viên Hội Thư pháp Thành phố Tần, đối với thư họa mà nói, ông coi nó như sinh mạng.

Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh nhìn nhau, có vẻ hơi bất đắc dĩ, họ không hiểu được tâm trạng đó.


“Cậu Trần!”, Thạch Vân Sinh xúc động nói: “Có thể cho phép ông già này chụp ảnh để làm kỷ niệm được không?”
Thanh Hà Thượng Đồ tuyệt đối là báu vật của báu vật, đối với những người như bọn họ là vô giá, khi chưa được chủ nhân cho phép, ngay cả ảnh chụp bọn họ cũng không dám tự ý lưu lại.

“Ông cứ tự nhiên ạ!”, Trần Đức cười nói.

Anh cứ tưởng Thạch Vân Sinh chỉ chụp đại một bức ảnh, ai ngờ sau đó ông ta móc điện thoại ra, gọi tới một ekip chụp ảnh vô cùng chuyên nghiệp, khắp mọi ngóc ngách, mọi góc độ đều tỉ mỉ chụp lại.

Đồng thời cũng để Miêu Tiểu Thanh ghi chép chi tiết về bức tranh, hai vị chuyên gia hàng đầu cùng ba vị chuyên gia khác cùng nhau lập giấy chứng nhận hàng thật giá thật, định giá đấu giá khởi điểm là tám triệu.

“Cậu Trần này, cậu hãy tin tôi, mặc dù định giá không cao lắm, nhưng chắc chắn có thể bán được giá rất tốt”, Thạch Vân Sinh nói.

“Vâng, tôi biết rồi”.


Trần Đức gật đầu, mặc dù Thạch Vân Sinh không nói ra, nhưng anh cũng biết giá bán được sẽ không hề thấp, không nói ai khác, hai vị thái sơn bắc đẩu trước mặt này mà tham dự đấu giá, chỉ e phiên đấu giá càng thêm quyết liệt.

Quá trình giám định có đặc trưng là khá tẻ nhạt, cũng may sau khi xem xét khoảng một giờ, rốt cuộc mọi thứ đều xong xuôi.

Miêu Tiểu Thanh cũng ghi chép lại cẩn thận, giám sát Thanh Hà Thượng Đồ được đưa vào két sắt, sau đó cất bước tiễn các vị chuyên gia ra về, lúc này mới nói với Trần Đức: “Mấy ông chuyên gia chỉ hận không thể giữ rịt bảo bối này trong lòng thôi đấy, món đồ của cậu thật sự có giá trị vậy à?”
“Tất nhiên là giá trị rồi, ít nhất cũng cả trăm triệu chứ không ít đâu, cậu là người chủ trì, cậu nên giúp tôi thổi gió, làm sao đẩy giá lên cao một chút”, Trần Đức cười nói.

“Trăm triệu á?”, Miêu Tiểu Thanh cả kinh: “Nãy định giá có tám triệu thôi mà!”
“Đó chỉ là định giá thôi!”
Bút tích thật của Đường Dần giá trị đến đâu, trong lòng Trần Đức cũng tự định ra một con số, đừng coi thường khởi điểm không cao, đợi đến khi đấu giá chắc chắn có thể nâng lên cao chót vót.

“Được rồi, nói vậy tôi càng tò mò”.


Giá trị củaThanh Hà Thượng Đồ khiến Miêu Tiểu Thanh phải giật mình, đồng thời càng lúc càng cảm thấy cái ông bạn học nhiều năm không gặp này…
Càng lúc càng quyến rũ đàn bà con gái…
Thân thủ cao tuyệt, cùng với được Trương Thiên Dương coi trọng, chưa hết, trong tay còn có bức tranh cổ giá trị liên thành…
Miêu Tiểu Thanh cảm thấy tuy hiện giờ cô cũng thuộc tầng lớp lãnh đạo cao cấp của Bất động sản Thiên Dương rồi, nhưng so với người đàn ông trước mắt này thì đúng là thua kém quá xa.

Trong lúc còn suy nghĩ, hai người đã trở lại tầng hai.

Toàn bộ tầng hai là một hội trường rất lớn, lúc này trong hội trường đã bắt đầu có người đến, lục tục ngồi vào vị trí chuẩn bị cho buổi đấu giá.