“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”, Trần Đức hỏi ngược lại.
“Ha ha ha, đù má, khoác lác ớn thật, xin lỗi nha, tôi thật sự không nhịn nổi, để tôi cười một lát đã, ha ha ha…”, Lục Tầm Dạ giống như nghe thấy câu gì hài hước lắm.
“Mẹ nó, anh biết đây là buổi đấu giá nào không? Anh cho rằng đây là mấy cái đấu giá rẻ tiền ở vỉa hè à? Còn tham gia nữa chứ?”
“Cậu thiếu hiểu biết thì tôi cũng không trách cậu”, Trần Đức lạnh nhạt nói.
Đối với những con ếch ngồi đáy giếng như này, anh cũng đã quen rồi.
“Nè, Trần Bát Hoang, lần sau muốn khoác lác thì bịa cho hoàn hảo chút, đừng khoe cái dốt của mình ra, ok?”, Mạc Thiếu Dương nói với vẻ đầy tự tin và khắng định: “Nếu anh khoác lác gì khác thì tôi còn miễn cưỡng tin chút, nhưng nói là đến bán đấu giá? Ha ha…”
“Những thứ muốn bán đấu giá đã được gom từ hai ngày trước và trông coi nghiêm ngặt ở trung tâm Thế Kỷ rồi.
Mỗi một thứ đều có giá trị hơn cả triệu tệ.
Đã thế còn mời bộ đội đặc chủng đến trông chừng.
Anh từng đi lính, chắc cũng biết bộ đội đặc chủng là gì chứ nhỉ?”
“Có điều, tôi đoán chắc anh chưa gặp bao giờ, chỉ với anh thì cùng lắm là đi nghĩa vụ quân sự thôi”.
Mạc Thiếu Dương cười lạnh: “Chưa nói tới chuyện anh chỉ là một tên vệ sĩ, một thằng bụi đời, rác rưởi đi nghĩa vụ quân sự.
Dù anh là ông lớn thì giờ cũng không thể nào thêm vật phẩm bán đấu giá vào được, biết không?”
“Thế hả, tôi cũng không biết đó”.
Trần Đức quả thật không biết điều này vì Trương Thiên Dương không có nói với anh.
Song, buổi đấu giá lần này là vì anh mới chuẩn bị, nên chắc hẳn ông ta sẽ có cách bỏ thêm bức tranh của anh vào, không thì buổi đấu giá này còn có ý nghĩa gì nữa?
Trần Đức im lặng một chút rồi bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mạc Thiếu Dương: “Đây là lần thứ hai cậu nói tôi là rác rưởi đi nghĩa vụ quân sự.
Hai lần này tôi coi như cậu trẻ người non dạ, không biết với phách lối”.
“Nếu có lần tiếp theo thì tự mà gánh lấy hậu quả”.
“Còn có em, đừng chơi thân với đám người này quá”, Trần Đức dặn Diêm Mộng một câu, rồi xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.
“Gì vậy trời, ông đây cứ nói đấy, liên quan gì đến mày?”, Mạc Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trần Đức, tức tối nói.
Hắn ta vừa nhớ tới chuyện của Hạ Thiên Tuyết vào tối qua thì lại cực kỳ khó chịu, lẩm bẩm: “Thằng khốn, sớm muộn gì cũng giết chết mày cho coi”.
Giọng Mạc Thiếu Dương rất nhỏ, ngoài hắn ta ra thì không ai nghe thấy được, vì hắn ta không muốn chỉ vì mấy câu tục tĩu mà hạ thấp địa vị của mình trong cảm nhận của Diêm Mộng.
“Tên này chảnh ghê, Mộng Mộng, anh ta có tư cách gì quyết định cậu chơi với ai chứ”, Nhan Tiểu Sa khó chịu nói: “Một tên khách trọ mà cũng kiêu ngạo như vậy à”.
“Đúng đó, còn ăn nói khoác lác nữa chứ, đúng là không biết ngượng”, Trần Ngọc Đình trợn mắt: “Nếu không quen cậu Mạc thì sao chúng ta có cơ hội đến đây chứ”.
Diêm Mộng bất lực cười, trong lòng có hơi khó chịu với Trần Bát Hoang.
Khi nào thì đến lượt anh ta dạy đời mình vậy?
Anh ta có tư cách đấy à?
“Đừng chấp anh ta, anh ta cứ khiến người ta ghét vậy đó”, Diêm Mộng bất lực nhún vai, cô ta cũng thấy Trần Bát Hoang rất phiền, sớm muộn gì mình cũng sẽ tìm cớ để mẹ không cho anh ta thuê nữa.
Đương nhiên, người xem đấu giá và những ông này bà nọ được đi thảm đỏ kia là hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay, bất kể là phóng viên hay người xem đều có lối đi riêng để vào trong, khâu kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn năm rồi rất nhiều.