“Phụp!”
Lời còn chưa dứt, cái cổ Đầu Trọc đã phun máu, cả người ngã rầm xuống.
Truốc khi chết…
Chữ ‘Hoang’ còn lại mới khó nhọc phun ra.
Còn lại hai người…
Hoàn toàn bị dọa đến choáng váng.
“Đại ca, van xin anh, tha cho bọn em đi!”
“Anh Trần, bọn em không phải cố ý đâu, đều tại Hoa Ban Hổ bắt bọn em làm, không liên quan đến bọn em mà!”
Hai tên quỳ mọp dưới đất, dập đầu xin tha, sợ đến hồn vía lên mây.
Trước giờ đều là bọn chúng giết người, chém người.
Lần đầu tiên bọn chúng cảm thấy đến gần cái chết như vậy.
“Á!”
“Phụp!”
Trần Đức không nhiều lời vô ích, đối với những kẻ này, anh cũng sẽ không mềm lòng.
Dao găm xẹt qua, cứa lên cổ, cướp đi tính mạng của họ.
Trần Đức hoàn toàn không cảm thấy áp lực hay áy náy khi giết những người kia.
Từ trên người họ, anh ngửi được mùi máu.
Điều ấy cho thấy rất có khả năng họ cũng từng giết người, mà dù không giết thì chắc chắn cũng từng chém người.
Loại người như vậy, chết cũng chưa hết tội.
Anh tìm một nơi không người, cởi mặt nạ và quần áo ra thiêu hủy, bấy giờ mới đi về.
Anh vừa đi không bao lâu thì khu vực này đã vang lên từng tiếng còi xe cảnh sát.
Vài chiếc xe cảnh sát và dây phân cách đã bao vây lấy nơi Hoa Ban Hổ với đầu trọc chết tạo nên một khu vực phong tỏa.
Cảnh sát vừa nhận được có người báo án đã đến hiện trường, bắt đầu điều tra.
Nhưng kỳ lạ là lại hoàn toàn không tra xét được manh mối nào.
Bất kể là camera hay người đi đường thì đều không thấy được gương mặt của hung thủ.
Rõ ràng hung thủ đã có được ý thức phản trinh sát cực kỳ cao siêu.
Mà đối với điều này thì cảnh sát cũng bất lực.
Nhưng, nếu muốn điều tra thật, họ vẫn có thể tra ra.
Đáng tiếc, giữa mọi người lại như hình thành một loại ăn ý, một khi gặp phải một ranh giới nào đó, sẽ tự động từ bỏ.
Bởi vì họ đã điều tra ra thân phận của Hoa Ban Hổ và đầu trọc, hai người này thuộc thế lực xã hội đen ở khu Bắc thành phố Tần, giết người phóng hỏa, buôn bán ma túy, không chuyện xấu nào là không làm.
Loại người như vậy, sống thì đầy tội, chết chưa hết tội.
…
Chuyện phía cảnh sát, đương nhiên là Trần Đức không biết gì.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên anh làm đó là đi ngủ.
Khi chém đứt cánh tay Hoa Ban Hổ, thứ anh dùng không phải đao, mà là linh khí xuất thể!
Đối với anh bây giờ thì dùng chiêu đó vẫn hơi cố sức, rất phí tâm thần, nên mới có cảm giác cực kỳ buồn ngủ.