Bát Gia Tái Thế

Chương 47: 47: Để Tôi Xem Ai Dám Động Vào






Vài bước đã đứng trước mặt Đàm Thu, bắt lấy nắm đấm của Lôi Long, xoay nhẹ một cái, đẩy sang một bên.

Nhàn nhã uống một hớp rượu, Trần Đức mới nhìn xung quanh: “Để tôi xem ai dám động vào tôi”.

Thoáng chốc, đám người muốn xông lên đều sửng sốt.

Họ đều đã biết chuyện một mình Trần Đức thách thức cả câu lạc bộ võ thuật, dựa vào mấy người họ thì không phải là đối thủ của anh.

Ai cũng nhìn nhau nhưng lại chẳng có ai dám lao ra.

“Này, anh tránh ra, anh không có tư cách quản chuyện này”, Tô An Khê chế giễu nói: “Anh nên biết, trên thế giới này, có đánh nhau cũng vô dụng, anh không thể chọc nổi được một trong số những người ở đây”.

“Ồ?”
Trần Đức cười khẩy: “Thế cô lên thử?”
Tô An Khê biến sắc, Trần Đức quá mạnh, nói thật cô ả không dám đi lên.

Vẻ mặt Tống Ngữ Yên khá phức tạp, trong mắt Lâm Dao lại hiện lên vẻ phấn khích, không hổ là nam thần trong lòng mình, một mình đánh cả một đám.

Đàm Thu mặc kệ tình hình xung quanh, cậu ấy đã vứt chai rượu vang trong tay, tung nắm đấm vào đầu Hồ Hải Sinh khiến cậu ta hét liên tục, đầu cũng sưng lên.

Mọi người nhìn mà da đầu tê dại.


Đây chính là lửa giận của người chất phác sao?
Tên này toàn đánh mấy đòn cực ác.

Họ muốn đến giúp nhưng Trần Đức lại chắn trước mặt, thân hình đơn bạc cứ như một bức tường vô hình, không ai dám đến gần.

Dù có là Lôi Long cũng không dám bước đến nửa bước.

Tầng chín ở Hoạt Sắc Sinh Hương.

Đây là tầng cao nhất, vô cùng nhộn nhịp, dưới ánh đèn ly rượu chạm vào nhau, bảy tám người đàn ông đang ôm mấy cô gái xinh đẹp nhảy múa, mặt mày vô cùng hớn hở.

Vừa nói chuyện còn vừa bàn luận cái gì đó.

Một trong số đó chính là Phì Tứ mập mạp.

Hôm nay hắn ta mời khách, mấy người này đều là khách do hắn ta mời đến.

Mặc dù họ không lăn lộn trong thế giới ngầm nhưng đều là người tài giỏi trong giới kinh doanh.

Dù là Phì Tứ cũng phải nể mặt họ vài phần, mọi người đều xưng anh em với nhau.

“Tứ gia, chẳng phải hôm nay muốn giới thiệu một thanh niên cho chúng tôi làm quen sao? Sao cậu ta vẫn chưa đến?”, một người ôm người đẹp hỏi.

“Hẳn là sắp đến rồi, tôi đã bảo người đi đón cậu ấy rồi”, Phì Tứ nói: “Tương lai người này không phải kẻ tầm thường đâu đấy”.

“Ồ, vậy sao?”
“Đương nhiên!”, Lục Hoán Kim đang tiếp khách ở một bên khác nói: “Hôm đó tôi và Tứ gia gặp rắc rối, có thể nói thanh niên đó là ân nhân của chúng tôi, nhờ cậu ấy mới giải quyết được tình hình lúc đó”.

“Ồ, có việc gì mà ông chủ Lục không thể giải quyết à?”, người này hỏi.

“Ha ha, không tiện nói, không tiện nói!”, ông chủ Lục bật cười.

Chuyện này liên quan đến thể diện của Phì Tứ dĩ nhiên không thể nói ra.

Lục Hoán Kim không nói, người này cũng không tiện hỏi nhiều, cũng cười hòa bỏ qua chủ đề này: “Thanh niên này có thể được cả ông chủ Lục và Tứ gia thưởng thức như thế, sau này nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp”.

Đương nói thì Hoàng Dương từ ngoài bước vào, Phì Tứ bước đến nhưng không thấy Trần Đức:
“Đại ca đâu?”
Sau buổi tối đó, hắn ta bèn gọi Trần Đức là đại ca, giang hồ không quan trọng tuổi tác, Phì Tứ cũng không ghét xưng hô này.


Hắn ta thật sự bội phục Trần Đức, huống gì trong tay đại ca còn hơn một trăm bức “ảnh nghệ thuật” của hắn ta nữa mà.

“Chẳng phải anh ấy đã lên trước rồi sao?”, Hoàng Dương khó hiểu: “Em đi đỗ xe nên bảo đại ca và bạn của anh ấy cùng lên trước rồi”.

“Thôi xong, chưa thấy đến!”, Phì Tứ khó hiểu: “Sẽ không đi lạc chứ?”
“Không biết nữa, em nói với anh ấy là tầng chín”, Hoàng Dương nói.

“Còn không mau bảo người đi tìm? Tối nay lão đại muốn gặp người ta, nếu đối phương đi mất thì tao giải thích thế nào đây?”, Phì Tứ lo lắng nói.

“Tứ gia, đừng vội, cậu quen đây là địa bàn của ai rồi à? Tìm người không phải dễ sao?”, Lục Hoán Kim tự tin nói: “Đi thôi, đến phòng giám sát camera với tôi để xem”.

“Cũng đúng, xem tôi hồ đồ chưa”.

Phì Tứ bật cười rồi nói với mấy người trong phòng: “Các vị, tôi và ông chủ Lục có chút chuyện, lát nữa quay lại, mọi người chơi vui nhé”.

“Đi đi, bọn này tự chơi là được”.

“Về nhanh một chút, người đẹp còn đang đợi các vị đấy”.

Lục Hoán Kim và Phì Tứ mỉm cười rồi rời đi, buổi tụ họp của họ và tiệc sinh nhật của Lôi Long hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.

Bất cứ ai ở đây đều có thể nghiền ép Lôi Long mười lần, dù bố Lôi Long có đến, gặp phải đám người này cũng phải cung kính, nhường nhịn, không dám làm phản.

Tùy tiện chọn ra một người cũng có giá trị lên đến hàng trăm triệu, danh tiếng lẫy lừng.

Có lẽ họ không phải là người trong tầng lớp cao nhất ở thành phố Tần nhưng đã đứng trên tám mươi phần trăm ở thành phố Tần.

Phòng giám sát, Lục Hoán Kim và Phì Tứ tìm được hướng Trần Đức đã đi, thấy anh nói chuyện với một đám người ở trước thang máy.


“Hình như tên kia là con trai Lôi Diệu Minh - tên là Lôi Long, không ngờ cậu ta lại là bạn của cậu Trần”, Lục Hoán Kim nói.

“Tôi biết cậu ta, trước đây có qua lại với bố cậu ta, từng gặp vài lần”, Phì Tứ nói: “Có thể quen với đại ca, con trai Lôi Diệu Minh này đúng là phúc ba đời”.

“Hôm nay Lôi Long đặt phòng riêng ở tầng tám để tổ chức sinh nhất, vốn dĩ gọi tôi đến tham gia nhưng tôi không đi, nếu biết là bạn của cậu Trần thì tôi đã đến đó rồi”, Lục Hoán Kim nói: “Nhưng bây giờ qua đó cũng không muộn.

Tứ gia, hay là chúng ta cùng đi nhé?”
“Được chứ, bạn của đại ca cũng là bạn của tôi mà”, Phì Tứ cười nói.

Sau đó hắn ta dẫn theo Hoàng Dương đi cùng Lục Hoán Kim xuống tầng tám, đồng thời theo sau còn có hơn hai mươi đàn em bảo vệ an toàn cho họ.

Một đám người hùng hổ chuẩn bị đến gặp Trần Đức và mấy người bạn đó của anh.

Lúc này trong phòng riêng ở tầng tám.

Đàm Thu đang đánh người, từng cú đấm liên tiếp nện vào thân đối thủ, Hồ Hải Sinh đã bị đánh đến mức sắp mất sức.

Đám người xung quanh giật mí mắt nhưng không dám bước đến giúp.