Diêm Mộng kế thùa dáng người hoàn mỹ của Diêm Thanh Nhã, chiếc váy dài có chút kín đáo, nhưng vẫn không che được cặp bưởi trước ngực, khe núi sâu hhun hút, vòng eo thon thả.
Tuy cặp đùi không ngon bằng Tống Ngữ Yên, nhưng cũng đẹp hơn rất nhiều người, trắng trẻo mịn màng, khiến người ta không kiềm nổi muốn sờ thử.
“Chắc hẳn em cũng được coi như hoa hậu giảng đường ở trong trường nhỉ?”, Trần Đức ghẹo: “Đây là lần đầu tiên thấy em mặc đẹp như vậy đó”.
“Anh định mặc thế đến quán bar với tôi hả?”, Diêm Mộng nhìn bộ đồ đơn giản của Trần Đức, có chút cạn lời, đã bảo anh ta sửa soạn đi mà kết quả vẫn chẳng khác gì hết trơn.
“Có vấn đề gì sao?”, Trần Đức nói: “Đây là bộ đồ đắt nhất của tôi đó”.
“Được rồi”.
Diêm Mộng bó tay, ghét bỏ nói: “Nhớ lấy, bạn của tôi đều khá là có tiền, lát nữa đừng có nói lung tung đó.
Với lại, dù mẹ bảo anh đi theo tôi, nhưng anh cũng không được xen vào nhiều, biết chưa?”
“… ok, ok”, Trần Đức nhún vai, anh cũng không định xen vào nhiều.
“Mộng Mộng!”
Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì một chiếc BMW chạy đến từ xa, rồi dừng lại trước mặt cả hai: “Ngại quá, tôi đến trễ rồi”.
Trên xe là một chàng trai mặc đồ hiệu, cũng sấp xỉ Diêm Mộng, khoảng 21 tuổi.
“Không sao, Thiếu Dương, em cũng vừa đến thôi”, Diêm Mộng thấy hắn ta lập tức thu hồi vẻ mặt ghét bỏ với Trần Đức, ra vẻ dịu hiền nói.
“Anh này là…”, Mạc Thiếu Dương nhìn Trần Đức hỏi.
“Anh ta tên là Trần Bát Hoang, khách trọ nhà em.
Mẹ em lo em xảy ra chuyện nên mới bảo anh ta đi theo lo cho em”, Diêm Mộng giải thích.
“À”.
Mạc Thiếu Dương gật đầu, cũng không chào hỏi Trần Đức, thậm chí còn không thèm nhìn anh cái nào nữa, mà chỉ nói với Diêm Mộng: “Lên xe đi, chắc hẳn bọn họ cũng đã đến Thiên Hương Kiều rồi”.
“Được”.
Diêm Mộng thuận thế mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Trần Đức im lặng không nói gì ngồi ở ghế sau.
Với kinh nghiệm nhìn người của anh thì rõ ràng có thể nhận ra chàng trai này chính là người đang theo đuổi Diêm Mộng.
Diêm Mộng cũng hơi thích hắn ta.
Trên đường đi, hai người đều trò chuyện với nhau, nói từ nam sang bắc, từ đông sang tây.
Còn Trần Đức lại như một người vô hình, ngồi ở ghế sau ngắm cảnh ở ven đường.
“Chào người anh em, tôi tên là Mạc Thiếu Dương”, Mạc Thiếu Dương bỗng mở miệng nói: “Ban nãy, Mộng Mộng có bảo anh là khách trọ của nhà mình?”
“Ừm”, Trần Đức khẽ gật đầu.
Thuê phòng? Nghĩa là không có nhà ở thành phố Tần? Mặc Thiếu Dương có chút khinh bỉ, khẽ cười lạnh một tiếng, không hiểu sao mẹ Diêm Mộng lại bảo anh ta đi theo.
Lẽ nào định gán ghép anh ta với Diêm Mộng?
Mạc Thiếu Dương nghĩ vậy thì hơi không vui nói: “Không biết người anh em đang làm ở đâu?”
Trần Đức ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nghề nghiệp à? Đang làm vệ sĩ ở tập đoàn Dược Thiên Vũ”.
“Vệ sĩ?”, Diêm Mộng cũng mới nghe nói về nghề nghiệp của Trần Đức, không khỏi cười nói: “Với dáng người ấy của anh làm vệ sĩ cũng được đó, còn là tập đoạn Dược Thiên Vũ nữa.
Thiếu Dương, chẳng phải bố anh là cổ đông của tập đoàn đó à?”