“…”
Hàn Vân Sơn rất thành khẩn.
Càng lúc động tác dập đầu càng nặng nề hơn, tàn nhẫn hơn, chỉ hy vọng người thanh niên trước mắt có thể tha mạng cho ông ta, cho nhà họ Hàn một con đường sống.
“Cậu Trần, tôi sai rồi, chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, cho nhà họ Hàn, mọi việc đã xảy ra nhà họ Hàn chúng tôi tuyệt đối không truy cứu, nhà họ Hàn chúng tôi bằng lòng trả cho cậu một trăm triệu, không! Mười tỷ, để mua đường sống cho nhà họ Hàn, tôi cầu xin cậu!”
“Cậu Trần, tôi không thể chết, nhà họ Hàn cũng không thể bị tiêu diệt, một khi lão tổ xuất quan chắc chắn sẽ đi tìm cậu, lúc đó chắc chắn cậu sẽ gặp phiền phức”.
Vừa nói vừa dập đầu thêm cái nữa.
Câu nói vừa rồi của Hàn Vân Sơn có thể nói là hoàn hảo vô cùng, cùng một lúc dùng tiền mua chuộc Trần Đức, mặt khác dùng lão tổ nhà họ Hàn uy hiếp Trần Bát Hoang.
Như muốn nhắn nhủ với anh rằng.
Lão tổ nhà họ Hàn đang bế quan kia.
Cực kỳ mạnh.
Mạnh hơn Giang Hồ Hải rất nhiều.
Nếu tiêu diệt nhà họ Hàn, lão tổ tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Rõ ràng, ý tại ngôn ngoại, làm sao Trần Đức lại không nghe ra?
Anh hơi khom người xuống, túm tóc Hàn Vân Sơn, giật đầu ông ta ngửa lên, nhìn chằm chằm: “Ông nhìn đi, hũ tro kia tinh xảo thế nào, đó chính là quà tặng mà tôi đã chu đáo đặt làm riêng cho nhà họ Hàn các người, dùng để đựng tro cốt các người đấy”.
“Người khác không thể, cũng không xứng được đựng trong đó, chỉ có người nhà họ Hàn là đủ tư cách mà thôi, ông thấy đấy, tôi đã dành cho các người đãi ngộ đặc biệt như thế, chẳng lẽ ông còn chưa hài lòng?”
“Lão già, tôi đã từng nói thế nào, ông sẽ chết còn thảm hại hơn cả Hàn Thái… Lúc ấy ông nói gì nhỉ? Tôi không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ hình như ông nói rất chờ mong tôi quay lại nhà họ Hàn cơ mà”.
“Bây giờ tôi đến rồi đây này, mục đích là gì, hẳn là ông phải hiểu rõ chứ, đúng không?”
“Vậy mà bây giờ, ông lại muốn tôi tha cho ông, bộ tôi không cần mặt mũi à?”
Giọng Trần Bát Hoang đều đều, nhẹ như lông ngỗng, từ lúc đến nhà họ Hàn, anh vẫn giữ nguyên giọng điệu như thế, vô cùng bình thản, như thể đang nhàn nhã trò chuyện lông gà vỏ tỏi, chuyện cửa chuyện nhà.
Nhưng mà,…
Lời nói thản nhiên ôn hòa như vậy lại chẳng khác gì lời xét xử, tuyên án và phán quyết của thần chết, có nghe cũng không thấy chút cảm xúc nào, ngôn từ lạnh nhạt, nhưng lại tràn ngập sát ý.
Không hề có bất cứ cơ hội thương lượng lại, hay cơ hội quay đầu nào.
Trần Đức chính là loại người như vậy.
Khi anh muốn giết người, muốn trả thù, không ai chống lại nổi!
Dù là quá khứ hay hiện tại cũng đều như thế.
Người không đụng ta, ta không dụng người.
Nhưng nếu người đã phạm đến ta, vậy thì chưa chết chưa thôi!