Là đang cầu xin tha mạng!
Tám người phía sau Trần Đức bước tới trước, kề dao vào cổ tám người kia, cứa nhẹ, tám người đó liền ngã xuống đất, không chút phòng ngự hay kháng cự.
Bởi vì…
Trần Bát Hoang đang ở đây.
Mọi sự kháng cự đều vô ích, không có tác dụng gì cả.
Bọn họ chỉ muốn giữ nguyên thi thể!
Bên ngoài trang viên.
Hơn một trăm võ giả đều bị tiêu diệt!
Tám người do Trương Thiên Dương phái đến lại nâng chiếc hũ tro cốt khổng lồ lên.
Theo bước chân của Trần Đức đi về phía ngôi biệt thự cao lớn, nguy nga tựa như cung điện.
Bước đi không nhanh, giống như đang đi dạo.
Trong đại sảnh của biệt thự, hai ông cháu Hàn Vân Sơn và Hàn Tùng đều sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Hàn Vân Sơn vốn đang rất bình tĩnh, nhưng lúc này ánh mắt ông ta đang nhìn chằm chằm Trần Đức trên màn hình, mí mắt giật liên hồi, ông ta nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói:
“Giang đại sư, cứu tôi…”
Một trăm ba mươi tám võ giả, những người này đều là tử sĩ của nhà họ Hàn, do tổ tiên nhà họ Hàn lựa chọn trong số những người bình thường có khả năng trở thành võ giả nhất, phải mất rất nhiều tiền bạc và thời gian mới có thể bồi dưỡng thành cấp độ như ngày hôm nay.
Nhưng…
Ba phút!
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, tất cả đều bị trọng thương và bị giết!
Hàn Vân Sơn vốn nghĩ rằng, cho dù Trần Bát Hoang có mạnh đến đâu, dù hơn một trăm người kia không giỏi bằng anh thì ít nhất cũng có thể khiến anh hao mòn, làm anh kiệt sức, thậm chí có thể khiến anh bị thương nặng.
Nhưng hiện thực lại giáng cho ông ta một tát, cái tát này đến quá bất ngờ khiến Hàn Vân Sơn trở tay không kịp, hoảng loạn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Thời gian ba phút đó, thực sự là quá sốc!
Hơn một trăm nhân vật quan trọng của nhà họ Hàn, cứ như vậy mà chết!
Bảo ông ta phải giải thích với nhà họ Hàn thế nào?
Phải giải thích với tổ tiên nhà họ Hàn ra sao?
Lúc này hai ông cháu nhà họ Hàn đều đã nhận thức được sức mạnh của Trần Đức, sắc mặt cả hai cực kỳ khó coi.
Tống Bình và Mã Viễn cũng khá ngạc nhiên, bọn họ không ngờ trong thế tục lại có một thanh niên mạnh mẽ như vậy.
Chỉ có Giang Hồ Hải là vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, thản nhiên gắp thức ăn, uống rượu.
“Giang đại sư, ông nhất định phải cứu tôi, hôm nay thằng nhóc đó tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi nhà họ Hàn!”, Hàn Vân Sơn rất vui mừng, vui mừng vì ông ta không khinh địch, đã mời Giang Hồ Hải đến!
Nếu không, hôm nay thật sự là lành ít dữ nhiều!