Bát Gia Tái Thế

Chương 424






“…”
Đồng thời lúc này.

Ở giữa trang viên.

Đối mặt với hơn một trăm võ giả.


Trần Đức mỉm cười.

Những người này quả thực không tệ, chỉ có điều với thực lực hiện tại của bọn họ thì e là ngay cả lúc anh từng là Binh Vương thì bọn họ cũng không thể đánh lại anh, chuyện giải quyết bọn họ cực kỳ đơn giản, cũng rất dễ dàng.

Ánh mắt Trần Đức lạnh lùng quét một lượt đám người trước mặt: “Tôi không muốn nói nhảm, cũng không muốn giết những người không liên quan đến nhà họ Hàn.

Sống hay chết là do các người tự lựa chọn!”
“Giết!”
Câu trả lời đáp lại Trần Đức chỉ có một từ.

Cũng không biết ai đã nói ra từ này.

Ánh mắt âm u, dữ tợn, tràn đầy tham vọng.


“Rầm!”
“Rầm!”
Ngay lập tức, hơn một trăm người lần lượt giơ vũ khí lên, không có ngoại lệ, trên tay ai nấy cũng đều là kim loại sáng chói mắt, mỗi người một loại, dao dài sắc bén, lưỡi dao run lên, phát ra từng đợt chấn động dị thường.

Không một ai lùi bước, trong mắt bọn họ lóe lên vẻ hưng phấn, sự hưng phấn khi sắp giết người, trong mắt bọn họ, một mình Trần Đức có thể mạnh đến mức nào? Đối mặt với bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là con dê con cừu mặc sức bị bọn họ tàn sát mà thôi!
Hàn Vân Sơn nói rồi!
Cắt đứt một ngón tay của Trần Đức thì sẽ được thưởng một triệu!
Một cánh tay, năm triệu!
Một chân, tám triệu!
Tai, mũi, mắt, tim, gan, ruột, dạ dày… mỗi bộ phận đều được ghi rõ giá tiền, bất kể lấy bộ phận nào cũng đều có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.

Đặc biệt là đầu của Trần Đức, ai chặt được đầu của anh thì sẽ được thưởng một trăm triệu!
Phần thưởng hậu hĩnh như vậy, đối với đám võ giả trong thế gian này mà nói, ai nghe cũng đều sẽ nổi lòng tham, sẽ vì số tiền này mà liều mạng!
Hơn nữa bọn họ còn là tử sĩ của nhà họ Hàn!

Trong mắt bọn họ, Trần Bát Hoang giống như một ngọn núi vàng đang chờ được khai quật và thu hoạch!
Dường như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng người trước mắt bị phân thành từng mảnh!
“Vù!”
Một cơn gió lạnh thổi qua, ngay sau đó, hơn một trăm người đã bắt đầu di chuyển, không ai lên tiếng nói lời nào, chen nhau tiến lên ra tay trước, không một tiếng động!
“Ha…”
Trần Đức cười khẩy, anh nói với tám người phía sau: “Mọi người ở đây đợi tôi”.

Vừa dứt lời.

Anh cũng đã di chuyển!