Sau khi bụi bặm tan đi, Trần Dức mới dẫn theo 8 người nâng hũ tro cốt bước vào trang viên.
Kế tiếp.
“Bịch!”
Hũ tro cốt nặng trịch rơi bịch xuống đất.
Hơn 100 người đàn ông cao to, vạm vỡ đứng ngay ngắn ở giữa trang viên, họ đã chờ thật lâu! Những người này có vẻ ngoài khác nhau, nhưng trên người họ lại cùng toát ra vẻ khát máu, chế giễu đầy sát khí!
Hơn 100 người ấy đứng cùng nhau tạo nên một luồng sát khí sắc bén.
Hiển nhiên, họ đã chờ rất lâu rồi.
Vô số ánh mắt khác lạ liếc Trần Đức, rồi lại ngó 8 người sau lưng anh, trong mắt toát ra vẻ chế giễu, khinh bỉ và châm chọc.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, hũ tro cốt vừa to vừa đỏ sẫm dưới ánh đèn có vẻ hết sức chói mắt.
Bên trong biệt thự, Hàn Vân Sơn nhìn chằm chằm hũ tro cốt trong màn hình, sắc mặt lập tức trở nên âm u.
Ông ta là một người làm ăn, còn lớn tuổi, có thể nói là đã già rồi nên đã thấy được rất nhiều điều, dẫn đến cũng hơi để ý tới mấy chuyện mê tín.
Đặc biệt là đối với từ chết, gần như không có ai trong nhà họ Hàn dám nhắc tới từ đó trước mặt ông ta!
Vậy mà, Trần Bát Hoang còn đưa luôn một cái hũ tro cốt tới cửa!
Như có cảm ứng, Trần Đức bỗng ngước mắt nhìn về phía camera, nhìn từ trong màn hình thì giống như đang nhìn thẳng vào đám người Hàn Vân Sơn:
“Ông già kia, cái hũ này là để cất tro cốt của cả nhà họ Hàn ông đó!”
Giọng anh không lớn, nhưng thông qua thiết bị, vẫn được truyền đạt rõ ràng vào trong đại sảnh của biệt thự.
“Mẹ! Thằng chó này kiêu ngạo quá rồi đó!”, Hàn Tùng giận không thể tả: “Đưa lên tận cửa còn ngông như vậy, tôi thấy cậu ta chán sống rồi!”
“A… ha ha…”, sắc mặt Hàn Vân Sơn cũng trở nên tối tăm hơn: “Hàn Tùng, bình tĩnh, người trẻ tuổi ấy mà, luôn sẽ kiêu căng ngạo mạn chút, thích cho mình là thiên hạ vô địch, đừng bị cậu ta ảnh hưởng”.
“Tối nay, bất kể thế nào thì tên nhóc kia cũng không có khả năng sống sót đi ra khỏi trang viên nhà họ Hàn.
Ông tin hơn 100 vệ sĩ ngoài cửa, còn có Giang đại sư, cậu Tống và cậu Mã sẽ giúp cháu đòi lại công bằng, rồi trả thù cho Hàn Thái!”
“Vâng”, Hàn Tùng cũng không nói nữa, trong mắt lóe lên vẻ phấn khích, hắn cực kỳ mong đợi khoảnh khắc được chà đạp, sỉ nhục, đùa giỡn Trần Bát Hoang.
“Hàn Tùng, cậu phải học hỏi ông nội cậu đi.
Giờ Hàn Thái đã chết, sau này nhà họ Hàn sớm muộn gì cũng rớt xuống vai cậu thôi, cơn giận cỏn con ấy cũng không nhịn được thì sao mà coi được?”
Giang đại sư ra vẻ người lớn nói: “Nào, uống một ly đi, chúng ta vừa uống rượu vừa xem tên hề kia có qua được cửa bên ngoài không.
Để xem rốt cuộc thì cậu ta có thực lực như thế nào”.
“Đại sư dạy rất đúng, cháu sẽ nghe theo lời người, để cháu tự phạt một ly!”, Hàn Tùng đứng dậy, uống cạn ly rượu trắng trong tay, trên mặt đã có hơi say.
“Sư phụ nói đúng, nếu ngay cả cửa bên ngoài mà tên nhóc kia cũng không qua được thì cũng chẳng cần chúng ta ra tay”, Tống Bình cười nói: “Hơn 100 người kia cũng khá mạnh, chắc mạnh nhất cũng phải là võ giả cấp ba ấy nhỉ?”
“Đúng vậy, bọn họ đều được xem là người của nhà họ Hàn, bình thường rất ít khi tụ tập lại cùng nhau, cũng ít khi đi ra ngoài”, Hàn Vân Sơn nói: “Vì một thằng nhóc mà làm rầm rộ như này, cũng không biết có đáng hay không”.