…
Trong văn phòng chủ tịch.
Trần Đức ngồi trên sô pha bằng da thật, lật xem từng tờ thông tin về nhà họ Hàn, cuối cùng dừng lại ở tờ của Hàn Vân Thiên, hỏi: “Lão già này đang ở đâu?”
“Thưa cậu Trần”, Quan Hổ đáp: “Ông ta đang ở nhà họ Hàn và nay là ông chủ đời thứ tám của gia đình ấy”.
“Được, tôi biết rồi”.
Trần Đức gấp tài liệu lại, nhìn về phía Trương Thiên Dương, hỏi: “Ông có biết võ giả không?”
Võ giả!
Nghe thấy hai từ đó.
Rõ ràng là vẻ mặt của Trương Thiên Dương đã khựng lại, nháy mắt ra hiệu cho Quan Hổ.
Quan Hổ lập tức hiểu ý, đóng cửa văn phòng lại.
Bấy giờ, Trương Thiên Dương mới nói: “Cậu Trần, lẽ nào cậu không biết ư? Cậu không phải là võ giả sao?”
“Sao lại nói tôi là võ giả?”, Trần Đức hỏi.
“Ha ha… Cậu Trần à, nếu cậu không phải võ giả thì chắc chắn lúc trước đã chẳng thể đánh thắng đám vệ sĩ mà tôi sắp xếp bên cạnh Tử Đằng được.
Huống chi… Sửu gia là võ giả thì không lý nào cậu lại không phải”.
Sửu gia cũng là võ giả?
Trần Đức có hơi bất ngờ khi biết được tin đó: “Tôi thật sự không biết võ giả là gì, nói hết những gì ông biết về võ giả cho tôi biết đi, vì lần này tôi… muốn tiêu diệt nhà họ Hàn!”
“Cái gì?”
Trương Thiên Dương hoảng sợ, ly trà trên tay đang định pha cho Trần Đức rớt cái xoảng một cái, vỡ thành từng mảnh nhỏ: “Cậu Trần, cậu… cậu đang nói giỡn đó hả?”
Trương Thiên Dương kinh nghiệm đầy mình, từ khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp đến nay đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, bình thường gặp phải chuyện lớn hay nhỏ gì thì đều hết sức bình tĩnh.
Song, lần này lại ngay cả ly trà cũng không cầm chắc.
Quan Hổ thấy thế, vội lấy cái chổi quét dọn mảnh vỡ.
“Cậu Trần, cậu thật sự muốn… diệt nhà họ Hàn?”, Trương Thiên Dương hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.
“Đúng vậy”, Trần Đức thong dong gật đầu.
Trương Thiên Dương khựng một chút rồi nói: ” Không biết cậu Trần nói diệt… là diệt thế nào?”
Trần Đức nói: “Nói đơn giản là khiến nhà họ Hàn ở Giang Bắc trở thành lịch sử, khiến Hàn Vân Sơn… chết!”
Trương Thiên Dương: “…”
Mãi lâu sau, xác định Trần Đức không nói giỡn, ông ta mới nói tiếp: “Cậu Trần, nhà họ Hàn ở Giang Bắc đã truyền qua bao đời, là danh môn vọng tộc chân chính, muốn diệt họ là rất khó vì họ có võ giả chống lưng”.
So với nhà họ Hàn thì tỷ phú khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng nằm trong top 3 thành phố Tần như Trương Thiên Dương lại chẳng là cái đinh gì, vì một gia tộc lớn chân chính thì đều có một số nhân vật đặc biệt chống lưng cho.
Ví dụ như một số thế lực phía chính phủ Hoa Hạ, hay một vài võ giả.
Không có những người này thì hoàn toàn không có khả năng cũng như cơ hội trở thành danh môn vọng tộc!
Đó cũng là lý do tại sao Trương Thiên Dương tôn trọng và sùng kính Trần Bát Hoang như vậy!